Chương 332: Tôn tử, ta là tổ tông của người
Hai người này là cùng một giuộc?
Lãnh Băng Cơ suy nghĩ một lúc liền hiểu rõ sự việc.
Nghe nói Mao Sơn thuật này được chia thành đạo thuật và vụ thuật, đạo thuật có thể diệt quỷ trừ yêu, xem bói, xu cát tị hung cho dân, vì thế mà rất được để vương của thời Lịch sùng bái.
Những vụ thuật lại không như vậy, vụ thuật lại có cách đi trái ngược với đạo thuật, đa phần là những thủ đoạn hại người ở sau lưng người ta, vì thế mà bị cấmowr trong cung.
Nếu đúng như những gì Nhất Nặc nói, Linh bà ở trong cung sẽ không thể động tay động chân được, bà ta muốn đối phó nàng thì chắc chắn sẽ tì trợ thủ.
Tên đạo sĩ Vân Hứa này dám mượn thuốc độc để giả thần giả quỷ, đây chính là tên giả danh lừa bịp, chỉ cần vạch trần ông ta thì Linh bà cũng không còn gì để dựa vào nữa, cho dù bà ta có công phu thì sao, có thể trốn thoát khỏi phòng bị nghiêm ngặt của hoàng cung sao?
Linh bà vậy mà dám truyền âm với người khác trước mắt Na Trát Nhất Nặc, chắc chắn bà ta cho rằng nàng ấy không hiểu thuật truyền âm này. Xem ra nha đầu này tuy rằng tuổi còn nhỏ nhưng lại là một nhân vật lợi hại.
Nàng ấy dám đơn phương độc mã đến đây tìm Linh bà tính sổ, chắc chắn đã tìm hiểu rõ ràng gốc rễ của Linh bà. Mà nàng ấy tuổi còn nhỏ, Linh bà trước kia chắc chắn không quen biết nàng ấy vì thế mà không hiểu rõ.
Nếu mà theo hướng này, phần thắng của nàng cũng nhiều hơn được hai phần.
Trong lòng tính toán xong liền thấp giọng nói với Nhất Nặc: “Lát nữa ta đối phó tên đạo sĩ kia, Linh bà giao cho ngươi. Đừng có nương tay, nếu không thì hôm nay chúng ta chỉ có thể chết tại đây thôi.”
Na Trát Nhất Nặc không hề lộ ra biểu cảm sợ hãi, ngược lại lại có chút hưng phấn, rất khớp với câu nói “Nghé con không biết sợ cọp”.
Lãnh Băng Cơ nói: “Đạo sĩ Vân Hứa đúng không? Ta và ông trước kia không oán, bây giờ không thù, không biết đang yên đang lành sao ông lại vụ tội cho ta? Ông có biết rằng tà thuyết mê hoặc quần chúng, dĩ hạ phạm thượng, những thứ này cũng là tội chém đầu?”
Vân Hứa rất kinh ngạc khi nàng vừa mở mồm đã gọi ra tên hiệu của ông: “Nếu như bần đạo dám nói thì chắc chắn trong lòng đã có dự tính trước. Người dùng thân thể của đại tiểu thư nhà họ Lãnh để mê hoặc Vương gia, gây chia rẽ tình cảm mẫu tử của họ, hại quốc hại dân, hôm nay bần đạo sẽ thay trời hành đạo, thu thập tên cô hồn người”
Lãnh Băng Cơ không cho là đúng: “Được thôi, tà không thắng được chính, hôm nay ta sẽ dùng y thuật để trấn áp đạo thuật của ông. Để xem bản lĩnh giả thần giả quỷ của ông lợi hại hay là y thuật tề thể cứu nhân của ta hơn một bậc”
Y thật đối đầu với đạo thuật, mới nghe lần đầu, Vân Hứa xì mũi coi thường: “Không biết tự lượng sức mình, hôm nay sẽ cho ngươi nếm thử bản lĩnh của đạo gia ta! Khởi đàn! Mời Thái Thượng Lão Quân lập tức nghe theo lệnh!”
Ông ta uy phong ra lệnh, từ trong tay áo lấy ra ba tờ giấy vàng, bày lên trên hương án sớm đã chuẩn bị ở bên cạnh. Sau đó búng tay ba phát, trên đầu ngón tay xuất hiện một ngọn lửa nhỏ, đốt sáng ngọn nến trên hương án.
Lãnh Băng Cơ nhìn một cái, cố làm vẻ để lừa gạt người khác, cũng chỉ có thế, giống như trêu chọc khỉ vậy. Đáng tiếc a, bột lần mà ông ta có không đủ thuần khiết.
Lãnh Băng Cơ lắc đầu: “Ba loại lửa của Thái Thượng Lão Quân không dùng như này đâu, vừa nhìn là biết học nghệ thông tinh” .
Nàng nhấc tay lên, cũng búng tay tạch' một tiếng, ngay lập tức trên đầu ngón tay cũng xuất hiện một ngọn lửa nhỏ. Sau đó nàng nâng cằm lên thổi nhẹ một cái, ngọn lửa trở nên lớn hơn, lan ra rất xa, trực tiếp lan đến chỗ lão đạo sĩ kia, lập tức ngửi thấy mùi khét do râu của ông ta bị đốt cháy.
Cung nhân trong điện tức khắc thì thầm to nhỏ với nhau, ánh mắt nhìn nàng đều mang theo sự sợ hãi, không hẹn mà cũng có một ý nhĩ giống nhau: đây chắc chắn là yêu thuật!
Chân tay đạo sĩ Vân Hứa loạn thành một đoàn, dập tắt khói trên rầu, thẹn quá hóa giận mà cười lạnh một tiếng: “Có mỗi tí tài mọn này, có gì đáng nhắc đến?”
Đi đến trước hương án, giả vờ khoa tay múa chân ở trên tờ giấy vàng, trong miệng niệm: “Lão quân ở đây, mau chóng hiện nguyên hình!”
Sau đó uống một ngụm rượu, phun lên trên giấy vàng, ngay lập tức, trên giấy vàng hiện lên một hình người màu máu tươi, hơn nữa còn có hình dạng là một nữ tử.
Xem đến đây, Lãnh Băng Cơ đã hoàn toàn yên tâm.
Xem ra, tên đạo sĩ này không cùng một đường với trời a, tên này khoa tay múa chân khá là náo nhiệt, nhưng chỉ là động tác đẹp mắt mà thôi, chẳng qua là những động tác giả để hãm hại lừa gạt người khác.
Với tư cách là một người hiện đại hay xem những video giải mã các tiết mục ảo thuật, đã không còn lạ gì đối với những thứ như tay không lấy đồng tiền ra từ nồi dầu nóng, quý khênh. kiệu,...
Linh bà này chỉ muốn có một quân đồng minh có thể lừa gạt được Huệ Phi, khiến cho Huệ Phi tin vào thân phận yêu quái này của nàng là được, vì thế mà không qua để ý, nên đã chọn tên đạo sĩ này.
Nhưng đáng cười là chỉ dựa vào những mánh khóe hiện màu do các phản ứng hóa học này lại có thể khiến cho Huệ Phi kinh ngạc.
“Trời ơi, thật sự là hiện nguyên hình rồi! Đúng là cao nhân!”
Lập tức xung quanh có những tiếng nịnh hót.
Ài, trí thông minh của bà bà nhà mình thật là...
Trong lòng đạo sĩ đắc ý, cười gần một tiếng, nhưng lại hít một khơi khí lạnh, cắn chặt khớp hàm.
Lãnh Băng Cơ chớp chớp mắt, ung dung nói: “Nếu như xương sườn bị gãy khi khi hít thở cẩn thận một tý, đắc ý quên mình là không tốt.”
Đạo sĩ tức giận kinh ngạc, lỡ mồm nói: “Ngươi làm sao biết xương sườn của ta bị gãy?”
“Lẽ nào ông chưa từng nghe qua hỏa nhãn kim tinh sao?”
Lãnh Băng Cơ từ từ lấy ra một tấm ảnh CT từ trong tay áo.
Tấm ảnh màu đen, bên trên còn ẩn hiện hình của một bộ xương người! Tư thế đứng, tay cầm một thanh Hoa Mộc kiếm, đây không phải là đạo sĩ Vân Hứa thì còn có thể là ai? Đây thật sự là quá kì lạ rồi!
Lãnh Bằng Cơ bĩu môi, chỉ vào khung xương trên bức ảnh, tấm tắc nói: “Ta thì được tính là cao nhân gì chứ. Ô, hóa ra chỉ là bạch cốt tinh, khoác lên một bộ da người để quậy phá trong cung. Để ta xem nào, ông không những bị gãy xương sườn, mà đốt thứ ba xương cột sống cả ông có chút lồi ra, vì thế mà ông hay cả thấy eo đau nhức, xương đầu gối cũng bị ảnh ưởng. Còn có, xương cổ của ông bị biến dạng nghiêm trọng, đè ép lên mạch máu của não bộ, dưỡng khí lên não không đủ, vì thế mà hay bị chóng mặt, buồn nôn, dẫn đến não có vấn đề. Xem ra khi ông còn sống thì chịu không ít tội”.
Nói một loạt như vậy, thật sự là dọa sợ đạo sĩ Vân Hứa rồi. Bởi vì những gì mà Lãnh Bằng Cơ nói là sự thật, ông ngoài việc đau nhức eo ra, thì còn thường xuyên chóng mặt, xương sườn thì mới gãy không lâu, vẫn còn đang trong giai đoạn phục hồi.
Cái thứ mà Lãnh Băng Cơ cầm trong tay thật sự là quá thần kì rồi. Nàng ta làm sao lại có thể lợi hại như vậy? Chẳng lẽ Lí Quỷ giả danh gặp phải Lí Qủy chân chính, hôm nay thật sự gặp phải quỷ rồi?
Nghĩ đến cái này, chân của đạo sĩ Vân Hứa bắt đầu phát run, sắc mặt trắng bệch, sợ hãi đến mức run lẩy bẩy, rõ ràng là miệng hùm gan sứa.
“Ngươi, ngươi rốt cuộc có lại lịch như nào?”
Lãnh Băng Cơ lạnh lẽo cười châm chọc một tiếng: “Ông không phải là khởi đàn mời Thái Thượng Lão Quân sao? Có mắt như mù, tôn tử, còn không mau đến bái kiến tổ tông nhà ông?”
Một chiêu này khiến cho cung nhân trong điện đều im lặng..
Mọi người nhìn nhìn đạo sĩ Vân Hứa, rồi lại nhìn Lãnh Băng Cơ, sau đó đưa mắt nhìn nhau, trong mắt đều hiện lên sự kinh hãi.
Hai người này rốt cuộc ai là yêu? Ai là đạo? Ai là thần tiên? Thật sự là quá kinh hãi người rồi!
Mọi người xung quanh không hẹn mà cùng đồng loạt lùi về sau hai bước, thật sự là sợ hai người này đột nhiên hùng tính phát tác, mở ra chiếc mồm toàn máu, một phát bẻ đầu của mình xuống để nuốt.