Chương 149: Hiện trường bắt gian kinh điển
Sau tấm bình phong phát ra tiếng cười nhạt.
“Nghe thì thấy rõ ràng rành mạch, dường như cũng có đạo lí lắm, ngươi không sợ biết được bí mật của người khác, ngược lại bị diệt khẩu sao?”
Giọng nói của người đàn ông vô cùng lạnh nhạt, phảng phất trong đó có chút sát khí.
Lãnh Băng Cơ khẽ thở dài một tiếng: “Ngươi chạy tới phòng của ta cởi bỏ y phục tắm, căn bản không hề có ý định che đậy, nếu như ta giả bộ không biết, như vậy thì cũng vô ích. Chi bằng biểu hiện tự nhiên khéo léo một chút, nói cho ngươi biết, ta rất thức thời, sẽ không nói năng linh tinh đâu.”
“Vậy ngươi đoán xem, người đoán có đúng không?”
Lãnh Băng Cơ mặt mày ủ rũ: “Hi vọng là không đoán đúng”
Người đàn ông cười nhạt: “ha ha”, “rào rào” một tiếng từ trong nước đứng lên: “Đúng hay không, nhìn một cái không phải biết rồi sao?”
Lãnh Băng Cơ lắc đầu không ngừng: “Tuy cũng hơi có chút tò mò, nhưng thứ không hợp lễ giáo thì không được nhìn, ta sợ bị đau mắt.”
Sau tấm bình phong tiếp tục vang lên tiếng động, người đàn ông kia từ trong bồn tắm đứng lên, giơ tay với lấy chiếc khăn tắm trên tấm bình phong, thờ ơ nói: “Đoán cũng đoán rồi, còn không biết trong lòng người đắc ý ta bao nhiêu lần rồi, hà tất gì vẫn giả bộ? Ngươi không muốn xem cũng phải xem”.
Vừa nãy là tên cuồng xem trộm, lay người một cái liền biến thành tên cuồng khỏa thân rồi.
“Ta có thể gọi người không?” Lãnh Băng Cơ yếu ớt hỏi: “Tốt xấu gì cũng thể hiện được ta từng phản kháng”
“Ngươi cảm thấy, nếu bị người khác nhìn thấy, người còn có thể giải thích rõ ràng sao?”
Vậy nên, nói chỉ thêm đau lòng, không xem cũng phải xem.
Lãnh Băng Cơ lấy tay che mặt, lén lút mở miệng nói một câu sắc bén: “Nói trước rồi, ta không có ngân lượng để mua dâm đầu”
Người đàn ông quả thật không mặc quần áo, đi ra từ sau tấm bình phong, còn chưa ra tới ngoài, bất ngờ giơ tay với lấy bộ y phục đang treo trên tấm bình phong, một tay hất lên khoác lên người, sau đó nhảy lên một phát, trực tiếp từ cửa sổ nhảy ra ngoài.
Một chuỗi các động tác tựa như nước chảy mây trôi, một phát liên hoàn thành, nhưng trong nháy mắt đã không thấy bóng người đâu, tháo chạy mất dạng rồi.
“Chẳng qua là ba hoa bốc phét” Lãnh Băng Cơ có chút giễu cợt: “ Nói trúng một cái liền sợ rồi”
Vừa dứt lời, ngoài cửa sổ có tiếng người tức giận quát: “Đứng lại!”
Lãnh Băng Cơ SỢ run cầm cập, mẹ ơi, là giọng nói của Mộ Dung Phong. Hắn không tới Tử Đằng tiểu trúc xem múa hát, hai tay ôm mỹ nữ, chạy tới Triều Thiên Khuyết làm gì?
Người này công phu cao cường, nghe thấy động tĩnh bên ngoài trước mình một bước liền lập tức tháo chạy. Nhưng nếu hắn an toàn rồi, vậy chẳng phải mình nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không tẩy sạch thanh danh mất?
Bên ngoài có tiếng đánh nhau, thị vệ trong phủ cũng nghe thấy động tĩnh, tụ tập lại tại Triều Thiên Khuyết, trong nháy mắt liền bao vây lấy Triều Thiên Khuyết, náo nhiệt giống như nước sôi sùng sục vậy.
Lãnh Băng Cơ miễn cưỡng ra ngoài xem náo nhiệt, không phân biệt kẻ nào là Mộ Dung Phong, kẻ nào là tên nam nhân bậy bạ, chỉ thấy hai cái bóng đen đang đấm đá lẫn nhau, mỗi một chiêu thức đều mang theo bão gió phá hủy mọi thứ, phát ra âm trần động.
Mấy cái tên táng gia bại sản này, muốn phá nhà đấy à?
Thị vệ nghe thấy tiếng động liền chạy đến, quát tháo đuổi theo thích khách, mười mấy cái bóng đen bay nhảy trên nóc nhà, cũng không biết dẫm vỡ bao nhiêu ngói rồi, cũng không phân rõ được rốt cuộc bóng thân nào là của Mộ Dung Phong nữa.
Lãnh Băng Cơ cũng không biết rốt cuộc là mong người đàn ông kia bị bắt tốt hay chạy thoát tốt. Cảm thấy bất luận như nào thì kết quả đều giống nhau, khóc không ra nước mắt.
Nhi Nhi kinh ngạc trợn tròn mắt, vẻ mặt kinh ngạc: “Đây là võ nghệ cao cường trong truyền thuyết ạ? Đều lợi hại thật đấy! Sao lại có tên trộm to gan như vậy, dám tới Vương phủ trộm cắp?”.
Lãnh Băng Cơ VỖ VỖ trán, nếu tên trộm này tới ăn trộm thì cũng đành, quan trọng là hắn chẳng trộm gì hết, chỉ là tới phòng của mình tắm táp.
Lại bị tướng công của mình bắt tại trận, sau đó lại quần áo xộc xệch tháo chạy, giống hiện trường bắt gian kinh điển biết bao.
Âm thanh hỗn loạn trong phủ nhỏ dần, đuổi về phía xa rồi.
Cổng Triều Thiên Khuyết vẫn mở rộng, thị vệ còn vào lục soát hại vòng.
Lãnh Băng Nguyệt cùng Trị Thu chạy tới cổng, thò đầu vào trong nhìn ngóng. Thấy Lãnh Băng Cơ vẫn bình an đứng trong vườn xem náo nhiệt, ra vẻ quan tâm hỏi: “Nghe nói phòng tỷ tỷ có trộm, tỷ tỷ không sao chứ?”
Lãnh Băng Cơ lắc đầu, hời hợt nói: “Có vương gia bảo vệ Triều Thiên Khuyết mà, có thể có chuyện gì được?”
Sắc mặt Lãnh Bằng Nguyệt gượng gạo, sau đó liền khoe khoang một cách đắc ý: “Vương gia đang uống rượu ở Tử Đằng tiểu trúc, nghe nói chỗ tỷ tỷ có thích khách, thật sự thấy không yên tâm, vậy nên liền chạy đến xem sao, nếu không chẳng phải để tên trộm kia đạt được ý muốn sao?
Không biết trong Triều Thiên Khuyết này có bao nhiêu vàng bạc trâu báu, lại khiến cho lũ trộm cắp nhớ nhung.”
Lãnh Băng Cơ lúc này đang tự cầu phúc cho mình, thực sự không có thời gian đầu mồm với Lãnh Băng Nguyệt. Đối với sự thăm dò ẩn ý của Lãnh Bằng Nguyệt, nàng chỉ cười khẩy một tiếng, không nói gì nữa.
Mộ Dung Phong vẻ mặt nặng nề đi về phía Triều Thiện Khuyết, Lãnh Bằng Nguyệt lập tức bước lên trước quan tâm hỏi: “Vương gia không sao chứ? Tên trộm đó bị bắt rồi chứ?”
Mộ Dung Phong chỉ lạnh nhạt nhả ra hai từ: “Không sao”.
Lãnh Băng Nguyệt nói đầy ẩn ý: “Phải thẩm vấn tên trộm này nghiêm ngặt một phen, xem xem hắn lẻn vào phòng của tỷ tỷ rốt cuộc có mục đích gì, hạng người cần tiền không cần mạng này đúng là lần đầu tiên thấy đấy”
Mộ Dung Phong không nói gì, đi thẳng vào trong Triều Thiên Khuyết, lạnh nhạt liếc Lãnh Băng Cơ một cái rồi đi vào trong phòng.
Lãnh Băng Cơ rụt rụt cổ, cảm thấy bản thân giống như con cừu non bị lột rửa sạch sẽ, đặt sẵn trên thớt chờ đợi bị giết vậy, nàng miễn cưỡng vào phòng, đóng cửa lại.
Mộ Dung Phong ngồi thẳng trên ghế, trên tay cầm chiếc thắt lưng màu đỏ sẫm có thêu hình hoa bỉ ngạn.
Mí mắt Lãnh Băng Cơ giật giật, trong nháy mắt cảm thấy tại vạ ập xuống đầu, cả người đều thấy không ổn.
Nàng vất vả nuốt xuống một ngụm nước bọt, cẩn thận liếc nhìn sắc mặt tối sầm của Mộ Dung Phong: “Chàng có thể nghe ta giải thích không?”
Mộ Dung Phong nhìn chằm chằm nàng bằng đôi mắt sắc lạnh, mím mím đôi môi mỏng: “Bổn vương cho nàng cơ hội giải thích”
“Ta chỉ từng gặp người này một lần, Tề Cảnh Vân có thể làm chứng, chính là cái tên háo sắc trà trộm vào thanh lâu. Hắn tới tìm ta là muốn ta chữa bệnh cho hắn”
“Bệnh gì mà cần phải cởi bỏ y phục?” Mộ Dung Phong đi về phía Lãnh Băng Cơ, nhìn thăm dò nàng một cái: “Lại còn cần đến tắm rửa?”
“Khi ta vào phòng, hắn đã cởi y phục ngâm mình trong bồn tắm rồi, cũng dọa ta một phen”
“Vượt lớp lớp phòng thủ nghiêm ngặt của Vương phủ ta, lẻn vào Triều Thiên Khuyết chỉ để tắm trước mặt vương phi, nhạt nhẽo thật đấy”.
Giọng nói của Mộ Dung Phong rất bình tĩnh, nhưng Lãnh Băng Cơ cũng nghe ra được sự kìm nén, là đang cố gắng kìm nén nổi giận. Điều này khiến nàng càng thêm kinh hồn bạt vía.
“Bất luận chàng tin hay không tin, sự thật thực sự là như vậy. Người này có chút phóng đãng, nói chuyện cũng không đứng đắn.”
“Là kẻ nào?”
“Ta không quen, nhưng có vẻ không phải quan lớn thì cũng là kẻ vô cùng giàu có”.
“Nửa đêm nửa hôm, một gã đàn ông quần áo xộc xệch từ phòng vương phi tháo chạy về rừng hoang, lại còn là cao thủ võ công hàng đầu có thể chạy thoát từ tay bổn vương, lời giải thích của nàng, ta không có cách nào tin được.”
Lãnh Băng Cơ cũng có chút bất lực, vấn đề thực sự còn chưa giải quyết thì lại phát sinh thêm vấn đề khác, hiểu lầm trước đây giữa nàng và Mộ Dung Phong vẫn còn chưa giải thích rõ ràng, lão huynh kia lại còn mua một tặng một, vội vàng tạo thêm một cái.