Chương 497: Đồ biến thái chết tiệt
Nếu như hôm nay nàng ta đã nhắc lại chuyện này, vậy thì bọn họ hãy mặt đối mặt mà hỏi cho rõ ràng ra đi.
Lãnh Băng Cơ hỏi thẳng: “Năm đó, lúc ở Trường An, chính người là kẻ đã hạ cổ trùng lên người Linh bà đúng không?”
“Không sai”
Na Trát Nhất Nặc thẳng thắn thừa nhận, nàng ta nói: “Ta nghe nói trong Thánh Nữ giáo ở Trường An có tà thuật, có thể mượn tuổi thọ để kéo dài tính mạng nên mới che giấu tung tích và lẻn vào Thánh Nữ giáo, nội ứng ngoại hợp thu phục tất cả bọn họ. Khi tin tức Linh bà đang ẩn náu trong Kỳ Vương phủ truyền đến Thánh Nữ giáo, tất nhiên là ta không thể bỏ qua cơ hội tốt để đi vào Kỳ Vương phủ như vậy được. Cho nên, ta đã đích thân chạy đến Thượng kinh. Lúc vừa mới đến nơi, ta đã nghe thấy khắp phố lớn ngõ nhỏ đều đang bàn luận về việc Phong Vương Phi ngươi y thuật siêu phàm, ta muốn tận mắt chiêm ngưỡng bản lĩnh của Vương Phi ngươi đây, xem thử xem ngươi có thể chữa khỏi bệnh tim cho ca ca ta được không cho nên lúc ở sơn trang mới cứu người một mạng, đồng thời cũng mượn cơ hội đó để tiếp cận người. Chỉ tiếc là người quá đề phòng ta, Mộ Dung Phong lại coi người như là bảo bối, cho nên ta đành phải từ bỏ ý định này”
“Về sau, Linh bà bị bọn ta ép vào Hoàng cung, từ cuộc truyền âm bí mật giữa bà ta và tên đạo sĩ kia mà ta biết được chuyện bà ta đã nghi ngờ thân phận của ta, đương nhiên là không thể để bà ta tiếp tục tồn tại trên cõi đời được nữa. Chuyện sau đó thì người cũng biết rồi đó”.
"Không phải là ta có thù oán gì với người hay là cố ý muốn hãm hại người gi đầu, thật ra trong lòng ta vẫn rất kính nể người đó. Chẳng qua là ai theo chủ của người đấy, người vì Trường An, ta vì Nam Chiểu, chúng ta đều chỉ vì mưu đồ và lý tưởng của riêng mình mà thôi.”
Lãnh Băng Cơ ngẫm lại, khi đó Na Trát Nhất Nặc mới chỉ có mười bốn, mười lăm tuổi, nếu là ở thời hiện đại thì vẫn còn là cục cưng được ba mẹ cưng chiều nâng niu trong lòng bàn tay, thế mà nàng ta đã có tâm tư sâu sắc, bày mưu tính kế từng bước từng bước một như vậy rồi. Trời đất ơi, người cổ đại thiệt là quá đáng sợ, quá trưởng thành rồi.
Hơn nữa, nha đầu này cũng quá là ác độc, chỉ vì chủ của mình mà hại chết nhiều bách tính của Dự Châu như vậy.
Lãnh Băng Cơ nhẹ giọng than thở: "Nghĩ lại thì lúc đó người học cổ thuật cũng là vì muốn chữa bệnh cho ca ca người phải không? Ấy thế mà bây giờ nó lại trở thành thủ đoạn để người hại người, gây ra bao nhiêu là sát nghiệp như vậy, đây là làm trái với đạo trời, lương tâm của người làm sao mà yên bình cho được?”
Na Trát Nhất Nặc hừ nhẹ một tiếng, nói: "Ta chỉ biết rằng nếu như để Trường An độc lập và phát triển lớn mạnh, thì Mạc Bắc, Nam Chiểu, và cả Tây Lương nữa, không sớm thì muộn cũng sẽ là vật trong túi của Trường An mà thôi. Ta chỉ vì bảo vệ đất nước và lãnh thổ của mình, cho dù có dùng mọi thủ đoạn thì có làm sao? Mộ Dung Phong chinh chiến sa trường lâu như vậy, chẳng lẽ số người chết dưới tay hắn còn ít hay sao?”
Lãnh Băng Cơ không muốn nói nhiều, nàng cũng chán ghét chiến tranh, càng chán ghét đám nam nhân vì tham vọng của mình mà bành trướng lãnh thổ, gây ra những cuộc chém giết kéo dài không dứt. Nhưng mà trong lịch sử, triều đại thay đổi, Trung Nguyên tranh giành, ai có thể phân biệt được kẻ đúng người sai cơ chứ?
Nếu nàng có thể trở thành người nắm quyền, vậy thì cũng chỉ có một câu “Người khác không đụng chạm đến ta, vậy thì ta cũng sẽ không đụng chạm đến họ. Nếu người khác đã kiếm chuyện với ta, vậy thì ta nhất định sẽ giết người đó mà thôi. Ta sẽ không chủ động cướp đoạt hay xâm chiếm, nhưng nếu có ai dám trêu chọc đến ta, vậy thì ta nhất định sẽ khiến hắn hối hận vì đã được sinh ra trên cõi đời này!
Lãnh Băng Cơ không nói gì, Na Trát Nhất Nặc nhìn nàng, đột nhiên, nàng ta nhướng mày, mở to hai mắt và kêu lên: “Cổ trùng! Ngươi đến Nam Chiểu là vì cổ trùng đúng không?”
Sự chất vấn của Lãnh Băng Cơ khiển Na Trát Nhất Nặc đột nhiên tỉnh ngộ, nàng ta hung dữ lườm Lãnh Băng Cơ một cái, sau đó xoay người đi thẳng vào phòng nuôi cổ để kiểm tra.
Na Dạ Bạch nhìn Lãnh Bằng Cơ chằm chằm, hắn giơ nắm tay lên che miệng và họ nhẹ hai tiếng, cực kỳ không vui nói: “Bản điện hạ ghét nhất là những nữ nhân không nghe lời đấy”.
“Bị người thích cũng chẳng phải chuyện tốt lành gì”. "Vừa hay, ta đây cũng chán ghét loại nam nhân biến thái như ngươi, ta chỉ muốn một phát tát chết người thôi!
Vẻ mặt của Na Dạ Bạch rất lạnh lùng, hắn ta âm u nói: “Ngươi có biết rằng những nữ nhân mà bản thái tử không thích đều đã đi đầu không?”
Lãnh Băng Cơ lắc đầu.
Từ biểu hiện của Na Dạ Bạch, nàng đã cảm nhận được sự nguy hiểm, hơn nữa, nàng cũng có thể cảm thấy ở xung quanh có người đang âm thầm quan sát mình. Na Dạ Bạch chỉ cách nàng có mấy bước chân, lại còn bách độc bất xâm, muốn thuận lợi bắt được hắn ta e rằng sẽ có chút khó khăn. Chỉ sợ nàng vừa cử động một chút thôi là sẽ bị bắn thành con nhím ngay.
“Cỗ kiệu của bản điện hạ là chiếc thoải mái nhất trên đời này, nhất là vị trí chỗ ngồi, lúc ngồi lên sẽ có một loại cảm xúc tinh tế mềm mại, nhẵn mịn như sứ, tỉ mỉ như ngọc, ngươi có biết nó được làm bằng loại vật liệu gì không?”
Lãnh Băng Cơ thật sự không có thời gian rảnh rỗi để mà chú ý đến những chi tiết này, nàng chỉ nhớ rằng cái chỗ ngồi kia hình như rất êm ái và đàn hồi, màu sắc trắng nõn...
Nàng đột nhiên ngẩng phắt đầu lên, bị chính suy nghĩ của bản thân mình dọa cho hết cả hồn.
Na Dạ Bạch âm u lạnh lẽo cong khóe môi lên, giống như một con cú vọ mà cười lạnh một tiếng, nói: "Bị dọa rồi? Hắn là người đã đoán đúng rồi đấy. Không sai, da của mỹ nhân, tuyển chọn phần hoàn mỹ và đẹp đẽ nhất ở trên lưng, hơn hai mươi người chắp vá lại mới được một chiếc ghế ngồi có cảm xúc và hoa văn tốt nhất. Mà ngươi."
Hắn ta hơi ngừng lại, nghiêng người về phía trước một chút, sau đó nói tiếp: “Khung xương của người rất cân đối, làn da trong suốt như băng, mịn màng như ngọc, nếu mà làm một chiếc quạt Mỹ nhân cốt thì cũng không tệ đâu.”
Lãnh Băng Cơ tự nhận là mình rất can đảm, cho dù là lúc hơn nửa đêm Sadako có bò ra từ trong TV thì nàng cũng có thể nện cho nàng ta một trận rồi nhét lại vào TV lần nữa. Nhưng mà những lời của tên ma ốm này lại khiến nàng lạnh cả sống lưng, nổi hết cả da gà da vịt lên.
Thật là mẹ nó biến thái!
Ma ốm thấy vẻ hoảng sợ trên mặt nàng thì cực kỳ hài lòng, hắn ta họ nhẹ hai tiếng, lấy từ trong tay áo ra một chiếc hộp màu đỏ và nói: “Ngoan ngoãn nuốt nó vào đi, chỉ cần ngươi có thể trung thành với ta, bản điện hạ có thể cho người một đời vinh hoa phú quý”
Không cần nhìn thì Lãnh Bằng Cơ cũng có thể biết được đó là cổ Đồng Tâm.
Dù sao thì nửa chừng nàng mới nhảy qua học cổ thuật, nếu so sánh cổ thuật là một bình nước đầy, vậy thì chắc chắn trình độ của nàng không đủ một bình, tính sương sương chắc cũng chỉ được nửa bình mà thôi, đối mặt với một cổ sư ở trình độ chuyên nghiệp như Na Trát Nhất Nặc thì không phải chỉ thua kém có một tẹo thôi đâu.
Nàng cũng không muốn sau khi trúng cổ thì tự nhiên lại yêu thích một tên ma ốm, sau đó, bỗng nhiên vào một ngày nào đó hắn ta giãy chết tức tưởi, chẳng phải là nàng sẽ đau lòng muốn chết sau đó vĩnh biệt cuộc đời và đi theo hắn ta hay sao?
Lãnh Băng Cơ lùi lại hai bước, cố gắng bình tĩnh và nói: “Đừng trách ta không nhắc nhở ngươi, ngươi đã trúng độc của ta, không thể lại trúng cả cổ Đồng Tâm nữa, bằng không thì người sẽ bị ngạt thở mà chết đó”.
Ma ốm chẳng thèm để ý, hắn ta nói: “Bản thái tử bách độc bất xâm, còn sợ độc của ngươi chắc?" "Nếu ngươi không tin, vậy thì hãy hít một hơi thật sâu thử đi, để xem sẽ có phản ứng thế nào?
Na Dạ Bạch nửa tin nửa ngờ nhưng vẫn làm theo lời nàng, hít vào một hơi thật sâu. Sau đó, đột nhiên hắn ta thở hổn hển lên, hơi thở gấp gáp như đang kéo ống bễ vậy, hồng hộc hổn hển đến là khó chịu: “Ngươi, ngươi thật sự đã hạ độc ta? Làm sao có thể?”
Lãnh Băng Cơ dường như đã dự tính từ trước, nàng gật đầu, nói: “Bách độc bất xâm của người đối với ta mà nói cũng chỉ vô dụng thôi”
Ma ốm thở hổn hển, mặt cũng xanh lét cả ra, rất giống dấu hiệu khi bị trúng độc.
Yêu Cửu vội vàng bước tới đỡ lấy hắn ta, hô lên: “Mau đi gọi công chúa điện hạ!”
Lập tức đã có thị vệ vội vàng chạy đi.