Chương 187: Bốn thiếu gia không có hứng thú với nam nhân
Nam nhân áo đỏ kêu lên một tiếng “oái”, trong nháy mắt cả người đều biến mất, quả thật giống như là bóng ma, lại lặng yên không một tiếng động xuất hiện trên ngọn cây.
Gió núi thổi qua, ngọn cây đung đưa như sóng vỗ, còn hắn đang ung dung ngồi trên những ngọn sóng đó, nhưng bầu rượu trong tay thì không còn nữa, nó đã bị kiểm của Mộ Dung Phong chẻ làm đội.
Đám người bên dưới đều sửng sốt vô cùng, sắc mặt đột nhiên thay đổi, bọn họ chưa bao giờ thấy một chiều võ nào cổ quái như vậy.
Hắn từ trên cao nhìn xuống Mộ Dung Phong, nhướng mày đầy xấu xa: “Ngươi tính cách hung bạo như vậy, đúng là ủy khuất Băng Cơ nhà ta rồi, làm sao mà có thể chịu đựng được người cơ chứ? Thế nhưng chỉ chút võ công này lại hợp ý bổn thiếu lắm. Người xưa có câu: rượu gặp tri kỉ, kỳ phùng đối thủ, ta với người lại là tình địch, rượu còn chưa uống ngụm nào đã muốn so tài với nhau. Có gan liền tới đây, chỗ đó còn một đám vô dụng, vướng chân vướng tay”
Nếu ai chưa từng nhìn thấy hắn đứng dậy thì chắc hẳn cũng sẽ không biết hắn làm thế nào mà biến mất lần nữa. Khi hắn một lần nữa xuất hiện đã ở ngay trên ngọn cây khác, tà áo đỏ phấp phới bay giống như kinh hồng.
Mộ Dung Phong hừ lạnh một tiếng, cả người đột nhiên từ dưới đất nhô lên, động tác nhanh chóng đuổi theo nam nhân áo đỏ.
Một người khí công vững chắc, người còn lại thuộc trường phái lơ lửng thất thường, chỉ mấy bước nhảy vọt thì ngay trong nháy mắt có thể cách nhau khá xa.
Đám binh sĩ nhìn nhau, làm sao mà bọn họ có thể đuổi kịp bóng của vương gia cơ chứ?
Hai người bọn họ một người đuổi một người chạy, đánh nhau không ngừng, khi kiểm chạm kiếm thì càng giống như dải cầu vồng dài xuyên qua cả mặt trời, quét sạch vạn quân, hỗn loạn cả dọc đường.
Nam nhân áo đỏ kia võ công vô cùng thất thường, thắng nhanh và bất ngờ giống như bóng ma, không hề có tiếng động nào, lơ lửng không cố định.
Mà võ công của Mộ Dung Phong là võ công thật sự được mài giũa từ chiến trường, khi thể hùng hậu, không thể ngăn cản.
Hai người bọn họ vừa đánh vừa đuổi, hai ngày hai đêm vẫn khó phân thắng thua. Y phục trên người cũng đã bị thương bởi kiểm khí của đối phương, hòa lẫn với máu, trông vô cùng xộc xệch. Thể lực cũng dần dần suy yếu rồi kiệt quệ.
Nam nhân áo đỏ vẫy vẫy tay ra hiệu tạm thời đình chiến.
“Ngươi con mẹ nó đúng là không hổ danh chiến thần của Trường An vương triều, bổn thiếu gia còn cho rằng đây chỉ là cái danh mà thôi. Hai ngày hai đêm không ăn không uống không nghỉ ngơi vậy mà người vẫn còn khỏe như rồng như hổ vậy. Nhưng cái bộ dạng nhếch nhác này làm tổn hại đến uy nghiêm của bổn thiếu gia, tạm thời đình chiến, tu thân dưỡng sức, để bổn thiếu gia đi. tắm rửa sạch sẽ rồi chúng ta tiếp tục đấu”
Mộ Dung Phong cũng vô cùng ngạc nhiên về sức chịu đựng của đối phương, giống như con sói trên thảo nguyên chịu đựng đói rét cả mùa đông, cho dù có gầy trơ xương cũng có sức chiến đấu vô cùng mạnh mẽ.
Hắn trực tiếp ngồi xuống đất tỏ ý tán thành. Tỷ thí giữa nam nhân phải gay go quyết liệt mới vui, còn khi hữu khí vô lực thì chẳng khác nào đám nữ nhân đánh nhau tơi tả, chẳng hay ho gì.
Hai người tạm thời định chiến, nam nhân áo đỏ lấy ra một ống giấy như ống pháo đốt từ trong ngực, sau đó đốt rồi ném ra bên ngoài, giữa không trung nổ vang một tiếng.
Sau thời gian một ly trà, có người của Thanh Y theo lệnh đi tới, theo phân phó của hắn mà đưa tới hai con gà kho, hai bình rượu ngon cùng một chiếc lược ngọc và một bộ cảm bào màu đỏ như lửa.
Nam nhân áo đỏ đứng trước mặt Mộ Dung Phong thay áo ngoài, dùng lược từ từ chải đầu gọn gàng, rồi buộc lại sau đầu, lại rửa mặt sạch sẽ rồi thoa một lớp phấn thơm.
Mộ Dung Phong nhướng mi liếc hắn một cái, khinh thường nhẹ giọng nói: “Giống như nữ nhân”
Nam nhân áo đỏ không vội vàng, phất tay để người của Thanh Y lui ra, lại ném cho Mộ Dung Phong một con gà kho còn nóng hôi hổi, thêm một bình rượu.
“Ai cũng có lòng yêu cái đẹp cả, dù trời có sập xuống thì cũng phải giữ gìn nhan sắc, đây mới là sức hấp dẫn người khác của nam nhân. Ngươi không hiểu đầu, bởi vậy nữ nhân mới không vây lấy người”
Mộ Dung Phong nhấp một ngụm rượu, không đáp.
Hai nam nhân ngồi cách nhau ba thước lại giống như bạn hữu cùng ăn thịt, uống rượu.
“Với thân thủ của ngươi thì phải là người có tiếng trong giang hồ. Thế nhưng bản vương cho người đi điều tra thân phận của ngươi thì trong giang hồ vốn dĩ không cho ai như vậy cả.”
“Ta vốn dĩ đâu có danh tiếng gì, ta xuất thân từ thôn ra mà”.
“Người dùng thanh ngự phong cố kiếm đã thất truyền, lại mặc trên người gầm Lưu Vân gấm vàng sợi bạc, nếu bản vương đoán không sai thì võ công của ngươi là quỷ thủ mị ảnh tiếng tăm lẫy lừng từ trăm năm trước trong võ lâm. Từ gia thế thân thế có thể thấy được cũng phải đứng đầu Trường An vương triều. Với gia thế của người chẳng đáng đến giết vài tên mâu tặc, đen ăn đen, cho nên là người và đảm tàn dư của Tàng Kiếm Các là có quan hệ gì?”
“Cách người gọi chẳng dễ nghe tý nào” Nam nhân áo đỏ ngoáy ngoáy tai: “Tàn dư của Tàng Kiếm Các là cái gì chứ? Chỉ là một đám phản đồ mà thôi, đừng đem khoản này tính lên Tàng Kiếm Các.”
“Ngươi là người của Tàng Kiểm Các, thế nhưng lại không phải là người Thượng Kinh. Nếu không thì ngay cả dưới sự truy lùng của bản vương, người sẽ không đến mức không có nơi nào để trốn, lại phải trốn đến núi Kê Mao một thời gian” Mộ Dung Phong chắc nịch nói: “Người đặc biệt tới đây thanh lý môn hộ?”.
“Ngươi đường đường là một chiến thần, là vương gia, lại không thương triều tranh giành quyền lực với đám huynh đệ của người mà cứ quan tâm đến chuyện của ta là sao? Lẽ nào người nhìn trúng bổn thiếu gia rồi? Bổn thiếu gia thẳng thắn nói cho người biết, bổn thiếu gia không có sở thích giống đám công tử bột các ngươi, bổn thiếu gia đây không hứng thú với đàn ông ta chỉ thích một mình Băng Cơ thôi. Người làm ơn đừng có mặt dày dính lấy ta”.
Mộ Dung Phong chậm rãi từ từ ăn gà, tuy nói là trực tiếp dùng tay ăn nhưng hắn vẫn giữ được vẻ tao nhã cao quý.
“Không nhắc đến Băng Cơ, bản vương còn để người sống thêm hai ngày”.
Nam nhân áo đỏ thốt lên một tiếng “hừ” khinh thường: “Nói cứ như thể người đánh lại được ta không bằng”
Tiếp đó hắn chớp chớp đôi mắt đào hoa lãng mạn mà quyến rũ: “Không phải ta nghe nói Phong vương gia không chào đón chính phi nương nương, vứt bỏ như giày rách, không phải muốn hưu thế sao? Sao bây giờ lại bày ra vẻ ghen tuông vậy? Nếu ngươi không cần bạc, bổn thiếu gia có thể tặng người mỹ nữ. Cho dù người thích Lãnh Bằng Nguyệt hay mỹ nhân đẹp hơn thế, bổn thiếu gia cũng có thể tặng người vài xe. Ngày nào cũng được làm tân lang, không nhàm chán. Còn Lãnh Băng Cơ, bốn thiếu gia chắc chắn phải có được!”
“Khẩu khí thật lớn!” Mộ Dung Phong nhấp một ngụm rượu, lạnh lùng cong môi nhìn nam nhân áo đỏ: “Bây giờ Lãnh Băng Cơ nàng chính là Vương phi của bản vương, phàm là ai muốn nhòm ngó nàng ấy, bản vương nhất định sẽ lấy mạng người đó!”
Nam nhân áo đỏ nhẹ giọng thở dài: “Ngươi cũng thật là thú vị, làm sao mà giống một đứa trẻ thé cơ chứ? Trước đây thì náo loạn không muốn lấy người ta, đến ngày thành hôn, trước mặt bao người còn làm nhục còn ghét bỏ Băng Cơ. Thành hôn lâu như vậy rồi, cũng chẳng quan tâm đến người ta, làm cho nàng phải chạy đến Lâm Lang Các tìm tiểu quan để giải sầu. Bây giờ có người tranh với người thì nàng ngược lại lại thành miếng bánh ngon.”
“Người nghe ngóng cũng thật chi tiết.”
“Biết người biết ta trăm trận trăm thẳng, nếu đã muốn đưa nàng cao chạy xa bay thì nhất định phải để tâm. Bốn thiếu gia cũng không để tâm đến việc nàng đang mang thai hài tử của ngươi, bổn thiếu gia sẽ coi như đó là con ruột của mình”
Bình rượu trên tay Mộ Dung Phong đột nhiên bay về phía nam nhân áo đỏ.
Nam nhân áo đỏ không dám mạnh tay nên chỉ có thể lách mình tránh né. Bình rượu va vào phía sau hắn vỡ tung.
“Đám người Thượng Kinh các ngươi thật lỗ mãng, không vừa ý ngươi một cái là đã động thủ.
Nếu như Bằng Cơ ở đây, bổn thiếu gia một khắc cũng không đợi được”