Chương 154: Đều là họa từ bức hưu thư
Hôm sau còn chưa kịp xuất phát thì Quốc công phủ đã cho người đến, hơn nữa còn là hai người Thẩm Phong Vân cùng Tề Cảnh Vân cùng nhau đến, nói muốn mời nữ quyền của Đô ngự sử Thạch phủ đến Quốc công phủ làm khách rồi mời Lãnh Băng Cơ theo cùng.
Vừa nhắc đến Thạch phủ, Lãnh Băng Cơ liền nhớ ngay đến Thạch Khiết tiểu thư – tỷ muội con dì của Lục Vụ định ra tay trợ giúp vào mấy ngày trước.
Nàng thẳng thắn hỏi Thẩm Lâm Phong: “Cuối cùng đã nhìn trúng Thạch Khiết cô nương?”
Thẩm Phong Vân lắc đầu: “Mẫu thân thích nàng ấy, nói nàng ấy cư xử hào phóng, thỏa đáng, phẩm hạnh cũng tốt nên muốn kết mối hôn sự này cho tam đệ”
“Vậy hôm qua cữu mẫu tiền cũng thấy bên phía Như Ý công chúa có đáng tin không?”
“Chuyện hoàng hậu nương nương không hề nhắc đến chuyện này với mẫu thân mà còn làm chủ ban hôn cho Như Ý công chúa cùng tam công phủ Lại bộ thượng thư”
Đó chính là tam biểu ca Kim Vũ của Lãnh Bằng Nguyệt.
Lãnh Băng Cơ nhớ mang máng rằng Tiết thị từng nhắc qua với nàng một lần, nói rằng Kim Tam đã đề thân mấy lần nhưng cuối cùng đều không thành. Kim thị còn từng muốn làm chủ cho Lãnh Bằng Cơ cùng Kim Tam, cho nên Tiết thị liên kết luận rằng tên Kim Tam này nhất định là vấn đề gì khó nói.
Ai mà ngờ được hoàng hậu nương nương lại gả hòn ngọc quý trên tay mình cho hắn ta chứ!
Môn đệ của Lại bộ thượng thư phủ có ở khắp nơi, quả thực cũng là một miếng thịt béo bở. Nhưng lúc này, thế cục đã trở nên hơi vị diệu.
Bên ngoài nhìn vào thì Kim thị đã rớt đài nhưng Kim gia lại trở thành hoàng thân quốc thích, Lãnh Băng Nguyệt cũng lại lần nữa có nơi dựa vào.
Nhưng nếu để ý kỹ thì vốn bởi vì có quan hệ với Lãnh Băng Nguyệt nên quan hệ giữa Kim gia với Mộ Dung Phong mới thân cận hơn, nhưng giờ Kim gia lại quá quyết nghiêng về phe Đại hoàng tử.
Chuyện này là phúc hay là họa với việc Lãnh Bằng Nguyệt có thể đắc sủng hay không vẫn còn là một ẩn số.
Còn Như Ý vì sao lại không vừa ý Thẩm Phong Vân thì Lãnh Băng Cơ cũng không để trong lòng, có lẽ là nàng thực đã lo thừa ấy chứ?
Nàng vừa theo Thẩm Phong Vân đến Quốc công phủ đã thấy cô dì họ hàng thân thích của Thẩm Lăng Phong xúm lại xem Thạch Khiết, bọn họ cũng đều cảm thấy cô nương này phẩm hạnh đoan trang, dịu dàng nhã nhặn, giáo dưỡng rất tốt.
Người bên Thạch Gia cũng rất hài lòng với việc cả Quốc công phu thuận hòa, trong sạch, nữ nhi nhà mình gả vào đây, tuy không phải thể tử phi gì nhưng cuộc sống sau này chắc chắn cũng không thiếu thốn..
Sau bữa trưa, chuyện hôn sự của hai nhà đã được bàn bạc, quyết định xong. Chuyện hôn lễ cũng không quá vội, dù sao thì Thẩm Phong Vân cũng là đại ca, bát tự cũng chưa xem đấy.
Tiễn Thạch gia xong, Lãnh Băng Cơ cũng liền đứng dậy cáo từ. Nàng chỉ sợ lão thái quân nghe được phong thanh gì lại dạy bảo tư tưởng cho nàng.
Lão thái quân không nhắc cũng không hỏi đến mà kéo tay nàng ngồi xuống bàn bát tiên.
“Giờ hãy còn sớm, con chơi vài ván mạt chược với ta”
Bà cụ cũng còn thực tinh thần lắm ấy.
Đời trước, Lãnh Băng Cơ dốc lòng nghiên cứu trí thức nên còn chưa từng đụng đến trò này nên cũng không hiểu lắm. Nhưng lão thái quân lại không chịu buông tha nhưng để dỗ bà cụ vui vẻ, nàng liền bất chấp ngồi xuống khó khăn. Chơi được mấy ván cũng đã thấy quen tay, hơn nữa nàng còn khá may mắn nên thắng liên tiếp.
Có lẽ là giống như người ta thường nói, đen tình thì đỏ bạc, bài bạc đắc chí, đành hơn nữa, kiếm được cả bội, càng chơi càng hưng phấn, nàng sớm đã quên sạch cảm giác không vui vì chuyện hòa ly với Mộ Dung Phong.
Đây gọi là chỉ có tiền tài mới giải nỗi ưu phiền.
Mãi cho đến khi màn đêm buông xuống, mọi người mới giải tán. Lãnh Băng Cơ tay không bắt giặc, thắng được ba trăm lượng bạc trắng, cả đám cữu mẫu đánh bài cùng đều không tha cho, bắt nàng ngày mai lại đến.
Lãnh Băng Cơ ôm bạc trong lòng cũng thấy ngượng ngùng. Đây chính là quy củ trên bàn bạc, người thua cuộc có thời tùy ý rời đi, nhưng người thắng lại không thể vỗ mông một đi không trở lại.
Cho nên hôm sau người lại đến. Thua cuộc, biểu tỷ muội còn ồn ào kêu nàng viết giấy nợ.
Ngày thứ ba, tung tăng sang trả nợ thì sáng thua, chiều thẳng.
Mắt thấy hành lý thu dọn sẵn đã phủ bụi, Nhi Nhi ngày ngày đều ngồi trước đống lễ vật phát rầu. Tiểu thư nhà mình ngày nào cũng vừa sáng dậy đã lên xe ngựa của Thẩm thế tử, sau đó mất tung mất tích cả ngày, mãi cho đến khi sắc trời chuyển tối thì mới cười cười nói nói trở lại.
Trong phủ đã có người thầm đàm tiếu rốt cuộc là muốn ầm ĩ đến thế nào?
Linh Hiểu Lam cũng đã biết được chuyện Lãnh Băng Cơ bị hưu từ miệng Nhi Nhi nên cũng cùng phát rầu với Nhi Nhi: “Thực ra ta thấy tiểu thư của chúng ta cũng đều khá xứng đối với Thẩm thể tử, Thẩm thế tử dịu dàng chu đáo, Quốc công phủ cũng rất tốt, lão thái quân lại rất yêu thích tiểu thư”.
Nhi Nhi cũng cảm thấy như vậy cho nên liền không sầu lo nữa.
Trong thư phòng, Mộ Dung Phong còn đang nổi cơn tam bành với Vụ phó tướng.
“Ngươi nói là ngoại tổ mẫu muốn làm mại cho Lãnh Băng Co?”
Vụ phó tướng gật đầu: “Hạ nhân của Quốc công phủ đều nói như vậy, ta cũng đã chứng thực lại với Thẩm thế tử. Lão thái quân nói bà ấy muốn nhận vương phi nương nương làm tôn nữ, cho nên bà ấy sẽ lo chuyện hôn sự của vương phi nương nương.
Mộ Dung Phong không tin: “Ngoại tổ mẫu ta không phải vẫn luôn phản đối hai người bọn ta hòa ly sao? Ta tưởng người kêu Lãnh Băng Cơ qua đó để khuyên nhủ nàng ta chứ?
Nỗi niềm chất chứa hy vọng của hắn đều hóa thành bọt nước, Lãnh Băng Cơ sao còn có thể hồi tâm chuyển ý?
“Vốn là định khuyên nhủ nhưng sau đó không biết có chuyện gì mà lão thái quân lại bị vương phi nương nương lay chuyển, cuối cùng lão thải quân còn cùng vương phi nương nương tức giận mắng vương gia ngài không biết tốt xấu. Sau đấy bà ấy liền nói không quản nữa, chỉ cần vương phi nương nương bước chân ra khỏi vương phủ thì bà ấy liền tìm một thanh niên tài tuấn khác cho nàng”
Mộ Dung Phong “hừ lạnh một tiếng, đến cả chóp mũi của tỏa ra hàn khí.
Vụ phó tướng trộm ngước mắt lên nhìn, nghiền ngẫm sắc mặt của hắn.
“Nghe nói ngày mai còn sắp xếp mấy vị công tử gặp mặt vương phi nương nương ấy chứ. Ngài nói xem vương phi nương nương làm như vậy cũng thực không hay, tuy vương gia ngài đã hưu nàng ấy, nhưng nàng ấy không phải còn chưa rời khỏi vương phủ hay sao mà đã đi tìm tân hoàn khác rồi”
“Đến lúc đó, của hồi môn này vừa ra khỏi vương phủ, sợ là liền được khiêng ngay vào nhà người khác, thật khiến mặt mũi vương gia không biết để đầu, người không biết còn tưởng vương phi nương nương vứt bỏ ngài ấy chứ. Bằng không, giờ ti chức liền đuối vương phi nương nương đi trước?
Mộ Dung Phong bẻ tay “răng rắc”: “Người không sợ đắc tội với nàng ta nữa à?”
Vụ phó tướng lắc đầu: “Không sợ nữa, vương phi nương nương nói rồi, dù nàng ấy và ngài mỗi người một ngả thì chuyện nào ra chuyện nấy, giao tình giữa bọn ta vẫn còn đấy”.
Lời này khiến lòng dạ Mộ Dung Phong càng thêm bực dọc.
“Ngươi chỉ mong nàng ta mau chóng rời khỏi vương phủ, có phải hay không? Vội vã ở đây châm dầu thổi lửa vậy hả. Có thuộc hạ nhà nào giống các ngươi không? Thà dỡ mười ngôi miếu chứ không phá hủy một mối nhân duyên, nhưng các ngươi thì hay rồi, ta với vương phi hòa ly, các ngươi liền hò hét trợ uy, còn vội vàng phá đám ta”
Vu phó tướng có hơi tủi thân: “Người đuổi vương phi đi chính là vương gia ngài cơ mà. Hơn nữa, ti chức không phải là bất bình thay ngài sao?
Vương phi nương nương cậy nàng có bức hưu thư trong tay, quả thực là ngang ngược quả rồi, nàng ấy hoàn toàn không coi vương gia ngài ra gì cả”.
Mộ Dung Phong nghiến răng “kèn kẹt”: “Nàng ta vẫn luôn càn rỡ như vậy!”
“Nhưng vương gia ngài nghĩ thử mà xem, nếu trong tay nàng ấy không có bức hưu thư ấy thì sao nàng ấy có thể đúng lý hợp tình như vậy sao?
Đừng nói là gặp mặt nam nhân, giờ này ấy ngày ngày sáng đi tối về không quản chuyện nhà cũng nào có được. Nàng ấy phải thủ nữ tắc, lấy phu làm cương, còn không phải vương gia ngài nói cái gì thì là cái đấy, ngoan ngoãn nghe lời ngài sao?”
Mộ Dung Phong cũng không lên tiếng, chắc hẳn cũng cảm thấy lời Vụ phó tưởng dù có sai sót thể nào thì vẫn rất có đạo lý. Giờ hắn muốn quản nàng cũng chẳng có lý do, chẳng có thân phận, càng không nói nên lời.
Quả thực là họa từ bức hưu thự mà ra.