Chương 581: Thịt tự đưa tới cửa
Hiên Vương Phi rời khỏi cung khá muộn, sau khi khuyên bảo an ủi Hoàng hậu một hồi lâu mới ngồi chung một xe với Như Ý để về phủ.
Nhìn thấy Hiên Vương nàng ta bèn nơm nớp lo sợ kể hết mọi chuyện xảy ra hôm này trong Vân Tịch cung.
"Bất kể nguyên nhân của chuyện này là gì, chắc chắn Mẫu hậu sẽ không thể thoái thác được tội của bản thân. Hơn nữa cái chết của Yến tần rất thê thảm, người trong cung âm thầm nghị luận sôi nổi, phần nào khiến lòng người lo sợ. Nếu không thể đè chuyện này xuống, Mẫu hậu nói, ngôi vị Hoàng hậu của mình sẽ cực kỳ bấp bênh”
Nếu không giữ nổi ngôi vị Hoàng hậu, thì ưu thế lớn nhất của Hiên Vương sẽ biến mất. "Chẳng lẽ Phụ hoàng không phải người đi điều tra ư? Để Mẫu hậu phải chịu nỗi oan khuất này?".
"Phụ hoàng đã thẩm vấn Linh Vận bên cạnh Mẫu hậu, đó chính là cung nữ đã chính mắt nhìn thấy Yến tần rơi xuống nước. Nàng ta một mực khẳng định Yến tần tự rơi xuống nước, ở đó tuyệt đối không có người thứ hai. Nếu Mẫu hậu chịu tội danh dồn ép chết người thì còn tốt, lỡ như tiếp tục điều tra, dựa theo tình thế này, có thể định tội Mẫu hậu cố ý sai khiến Linh Vận giết người.”
"Thiếp tốt bụng khuyên nhủ Mẫu hậu, nhưng trong lòng ngài ấy lại bức bổi cơn tức này, nhất thời nói không lựa lời, đổ hết lỗi lầm lên người thiếp, oán trách thiếp không thể sinh cho Vương gia một Thế tử. Nếu không tương lai chuyện ngài kế thừa giang sơn đã là chắc chắn, những kẻ đó ắt hẳn sẽ không có dã tâm này nữa"
Hiên Vương thở ngắn than dài.
Mấy năm nay hắn ta đã từng thử quá nhiều biện pháp, bao gồm một vài trò lừa đảo dối trá của đám giang hồ thuật sĩ cũng thử cả, cũng từng dâng hương bái Phật cầu nguyện, còn Hiên Vương Phi cũng không biết đã uống bao nhiêu là thuốc đắng. Thất vọng nhiều lần làm cho hắn ta sắp chết lặng.
Hiên Vương Phi thử hỏi dò: "Hôm nay Như Ý bảo với thiếp rằng Kim Vũ biết một phương thuốc bí mật kinh nghiệm vô cùng, dùng một lần là chắc chắn có thể có được con trai, nói ngài có rảnh thì tới phủ Công chúa một chuyến”
Nghe vậy Hiên Vương khịt mũi coi thường, chung quy đến chính Kim Vũ còn chưa có con nối dõi, lý luận suông thì chẳng có chút sức thuyết phục nào.
Hắn ta từ chối ngay lập tức.
Ngày hôm sau, cơ thể Hoàng hậu không khoẻ. Hiên Vương vào cũng thăm.
Hoàng hậu không khỏi thở ngắn than dài, cuối cùng cũng thúc giục một cách âu lo sầu muộn: "Chỉ mong ngóng bụng của đám nữ nhân trong phú của con có thể biết tranh đua một chút!"
Hiên Vương dao động, một lần nữa đặt hy vọng của mình lên bụng của nữ nhân.
Sau khi ra cung, hắn ta quay người, đi đến hoa viên của công chúa.
Dường như Như Ý đã sớm đoán được hắn ta sẽ đến, nàng ta phân phó hạ nhân trong phủ đặt mua tiệc rượu. Kim Vũ đứng ra tiếp khách, đại cữu ca và muội phụ cùng nâng ly cạn chén. Qua ba lượt rượu, Hiên Vương bèn uyển chuyển hỏi thăm phương thuốc sinh con trai của Kim Vũ.
Kim Vũ đỏ mặt, ho nhẹ một tiếng: "Việc này có hơi khó mở miệng, ta và điện hạ là hai nam nhân, cùng nhau thảo luận nghiên cứu chuyện này thì xấu hổ quá. Chúng ta uống rượu trước đã, chốc sau ta sẽ gọi người khác đến giảng giải kỹ càng tỉ mỉ cho điện hạ."
Kim Vũ chỉ nhiệt tình mời rượu. Một lát sau, Hiên Vương đã có vài phần men say.
Kim Vũ thấy cũng gần đến thời cơ, trao đổi ánh mắt với Như Ý, Như Ý bèn lui xuống.
Không lâu sau, khi Như Ý trở về, đằng sau còn có một nữ tử thân hình yểu điệu khoác lụa mỏng lả lướt đi theo, nàng ta thẹn thùng cúi đầu, tuy trên mặt phủ một tấm mành tơ, nhưng chỉ cần xem đôi mắt sáng xinh đẹp lúc nàng ta ngước nhìn cũng đã biết dung nhan hẳn sẽ không tệ.
Hiên Vương vốn đã háo sắc, hắn ta đã cưới rất nhiều thiếp thất, một là để nối dõi tông đường, ngoài ra nguyên nhân lớn nhất chính là vì bản tính nam nhân của hắn ta.
Nhìn thấy mỹ nhân gót sen nhẹ nhàng đi vào trong phòng, từng làn gió thơm thoang thoảng, dáng người lả lướt như ẩn như hiện dưới lớp váy mỏng, đôi mắt hắn ta thẳng tắp,
Kim Vũ buồng chén rượu trong tay xuống, thấp giọng nói bên tai Hiên Vương: "Sở dĩ không thể nói phương thuốc bí mật này cho Hiên Vương điện hạ trước mặt mọi người, đơn giản là bởi vì sinh trai hay gái là một vấn đề về kỹ thuật. Ta không tiện mở miệng, vẫn nên đổi một sự phụ tự tay truyền dạy thì tốt hơn”
Nói xong không đợi Hiền Vương cự tuyệt đã đứng dậy vịn lấy tay Như Ý, cả hai cùng đi ra ngoài, trong phòng chỉ còn lại hắn ta và mỹ nhân kia.
Hiên Vương cúi đầu uống rượu, không nói câu nào, chỉ có điều ánh mắt cứ nhìn chằm chằm vào mũi chân dưới váy mỹ nhân.
Mỹ nhân cũng không ngượng ngùng, lập tức phóng khoáng đi đến trước mặt hắn ta, quỳ gối xuống bên cạnh bàn tiệc, bàn tay thon thả trắng muốt nâng lên, rót một chén rượu cho Hiên Vương.
Hiên Vương nhận chen từ tay mỹ nhân uống một hớp, sau đó liếc xẻo nàng ta một cái:
"Rốt cuộc Như Ý có ý đồ gì? Tại sao lại đột nhiên trở nên ân cần như thế giở chiều mỹ nhân kế với bản điện hạ? Nàng ta muốn nhờ vả ta, hay là muốn bắt được nhược điểm nào đó của ta?"
Mỹ nhân đong đưa ánh mắt, lẳng lơ quyến rũ nói: "Hiên Vương điện hạ suy nghĩ nhiều rồi, thiếp chỉ là muốn dạy cho ngài phương pháp sinh con mà thôi. Trong học thuật Đạo gia vốn dĩ có thuật Nội Đan song tu dành riêng cho chuyện này, thiếp nghĩ ắt hẳn Hiên Vương điện hạ cũng từng nghe nói rồi?"
Quả thực Hiên Vương có từng nghe nói, hơn nữa cũng không thấy xa lạ. Có điều sự lý giải của mọi người trong dân gian về thuật này thường mang theo sắc thái khinh bỉ. Đương nhiên cũng không ít người theo đuổi nó cuồng nhiệt.
"Nói năng nghiêm trang, nhưng lại đang làm chuyện không nghiêm trang nhất” Hiên Vương khịt mũi coi thường.
"Quân tử háo sắc, tiểu nhân háo dâm. Thuật Nội Đan song tu uyên thâm vô cùng, có thể khống chế việc sinh ra nam hay nữ, một khi Hiên Vương điện hạ tìm hiểu thì sẽ không nói như vậy nữa đâu"
Hiên Vương khinh thường không thèm nhìn, hắn ta cũng không biết ơn ý tốt của Như Ý. Dù sao hắn ta cũng là một Hoàng tử, đầu phải người ba đời chưa từng nhìn thấy nữ nhân. Nếu đổi thành người khác, uống rượu xong không khống chế được mình, lại đối mặt với sự quyến rũ của mỹ nhân như thế thì e rằng đã không kim nối từ lâu rồi.
"Cút!"
Mỹ nhân không những không đi, ngược lại còn đến gần phía hắn ta hơn. Hơn nữa còn dính vào bên tai hắn ta nhỏ giọng thì thầm, hơi thở như lan, xuyên thấu qua khăn che mặt hơi mỏng, chui thẳng vào trong lỗ tai Hiên Vương. Độ ẩm mềm mại trước ngực nàng ta thẩm thấu vào cánh tay Hiên Vương, chỉ cách một lớp lụa mỏng.
"Thiếp có thể tay cầm tay dạy ngài những tư thế và nội dung chủ yếu này, đảm bảo khi ngài học xong có thể bách phát bách trúng, cho đến khi sinh con trai mới thôi.”
Hiên Vương không đẩy nàng ta ra mà đột ngột ra tay, túm lấy cổ tay của mỹ nhân.
Sức của hắn ta không nhỏ, mỹ nhân ưm một tiếng, trơn trượt giống như một con cá chạch, không ngờ lại thuận thế ngã vào trong ngực hắn ta.
Đối diện với mỹ nhân nhào vào trong ngực, Hiên Vương một tay ôm lấy vòng eo thon thả của nàng ta, một tay kéo khăn che trên mặt nàng ta xuống.
"Là ngươi?!”Hiên Vương cực kỳ ngạc nhiên: "Nhất Nặc công chúa?" Na Trát Nhất Nặc cười khẽ: "Xem ra Hiên Vương điện hạ cũng đặt Nhất Nặc ở trong lòng” "Ngươi muốn gả cho ta?"Hiên Vương chợt híp chặt mắt. "Vậy còn phải xem Hiền Vương có bằng lòng cưới thiếp không?" "Lý do gì ta phải cưới người?
"Nếu thiếp muốn ở lại Trường An, tất nhiên phải tìm một nam nhân có thể dựa vào. Hiên Vương điện hạ sáng suốt uy phong, tài trí hơn người, thiếp nguyên dốc hết sức lực giúp ngài một tay”
Hiên Vương cười lạnh: "Đây chỉ là lý do người muốn gả cho bản vương. Hiện giờ cái mạng của Na Dạ Bạch đang nằm trong tay Phong Vương Phi, người giúp ta kiểu gì?"
Bàn tay thon nhỏ trắng muốt mềm mại không xương của Na Trát Nhất Nặc chậm rãi di chuyển trên ngực Hiền Vương: "Tình thể hiện giờ của Nam Chiếu rất phức tạp, ca ca ta sao có thể hoàn toàn đại diện cho Nam Chiểu chứ? Hiện tại không thể tương lai càng không thể. Chúng ta hợp tác, đáp ứng nhu cầu của nhau, không được ư?"
"Nữ nhân mà lão tam không muốn, bản vương cũng không có hứng thú”.
"Không phải Phong vương gia không muốn, chỉ là không dám muốn mà thôi” Ánh mắt sâu xa của Na Trát Nhất Nặc dời xuống, cơ thể uốn éo giống như rắn nước: "Không biết Hiên Vương điện hạ có lòng can đảm này hay không?"
Hiên Vương bị khích tướng, lại cười lạnh một lần nữa: "Nực cười, bản vương có gì mà không dám?"
Na Trát Nhất Nặc vừa xấu hổ vừa giận dỗi liếc nhìn hắn ta một cái, sau đó bàn tay ngọc nhỏ nhắn nâng lên, nhẹ nhàng rút đai lụa bó eo ra. Lụa mỏng trượt xuống khỏi bờ vai ngọc ngà.
"Cái này, ngài có dám không?"
Lời nói đậm mùi khiêu khích, có thể nhanh chóng kích thích ham muốn chinh phục của nam nhân. Nam nhân sau khi uống
rượu, thường thường sự xúc động đều sẽ chiến thắng lý trí.
Lúc bấy giờ trong mắt Hiên Vương, Na Trát Nhất Nặc cũng chỉ là một nữ nhân quyến rũ mà thôi.
Thịt tự đưa tới cửa, mùi hương lan khắp bốn phương, không ăn thì thật lãng phí.