Chương 317: Khổ nhục kế của Mộ Dung Phong
Lãnh Băng Cơ gật đầu, kịp thời đuổi kịp Thánh Nữ giáo đến, cũng giao hẹn trở về Vương phủ trong vài ba câu.
Mộ Dung Phong nhìn hiện trường bừa bãi khắp nơi một cái, trong lòng vẫn còn sợ hãi, ôm chặt lấy nàng không chịu buông tay.
“Cùng ta trở về Vương phủ đi Băng Cơ, nơi này không an toàn cho lắm.”
“Trong phủ thì an toàn sao? Những người muốn hại ta không phải ở ngay trong Vương phủ sao?”
Mộ Dung Phong mím môi: “Chỉ cần nàng nguyện ý trở về, ta lập tức sẽ khiến các nàng rời đi.”
Lãnh Băng Cơ nhẹ nhàng vùng ra khỏi cái ôm trong ngực của hắn: “Ngoại trừ ta thì ai có thể đi?”
Cẩm Ngu là một tai họa, đáng tiếc Huệ Phi lại không tin tưởng, đưa nàng trở về cung, ở lại bên người Huệ Phi, ai biết nàng sẽ không chừa thủ đoạn làm ra chuyện gì chứ?
Lãnh Băng Nguyệt có thai, dù bỏ hay giữ lại thì Mộ Dung Phong cũng không phải là người quyết định.
Trước kia, ý chí chiến đấu của bản thân sôi sục, một lòng muốn đấu với Lãnh Băng Nguyệt một chết một còn. Hiện nay, sự phản bội của Mộ Dung Phong đã khiến cho nàng mất hết ý chí, không có chút ý chí chiến đấu nào.
Cuộc chiến sụp đổ thì Lãnh Băng Nguyệt vẫn còn có Cẩm Ngu, Cẩm Ngu mất thì còn có người khác, chỉ cần Mộ Dung Phong không đủ chung tình, thì chẳng lẽ chính mình phải đấm đá cả đời sao?
Không chọc nổi, tránh cũng không thoát được, cái này còn không phải đều là sự đào mà ngươi ban tặng sao?
Nàng xoay người rời đi.
“Băng Cơ!” Mộ Dung Phong ở sau lưng kêu nàng: “Nơi này thật sự không an toàn, nàng cho là núp ở trong ngọn núi yên tĩnh này thật sự có thể trở thành chốn yên vui sao, có thể thoát khỏi sự đấm đá bên ngoài hay sao? Nàng có biết mấy ngày nay, thị vệ đã ngăn cản hai lần ám sát. Nàng cho là gió êm sóng lặng, thế nhưng chỉ là cố gắng xây dựng hình tượng thôi.
Nàng hôm nay, đã đường đường là Vương phi, trong bụng còn ôm máu mủ của hoàng gia, nàng có thể tránh đi đâu được chứ? Coi như là chạy tới chân trời góc biển thì nàng vẫn phải trở lại đối mặt với hết thảy các thứ này, trốn tránh không có ích gì cả.
Nàng là thê tử của ta, nếu sai ta sẽ thay đổi, tức giận thì nàng cứ trừng phạt ta, nàng không thể vứt bỏ ta như vậy, vứt bỏ cảm tình giữa chúng ta, xin nàng cho ta thêm một cơ hội cuối cùng để ta chứng minh, tấm lòng của Mộ Dung Phong ta đối với Lãnh Băng Cơ nàng, trời xanh chứng giám.”
Lãnh Băng Cơ không đi, nàng dừng bước.
Những gì Mộ Dung Phong nói, đều là nói thật, trong bụng của mình còn có đứa trẻ trên danh nghĩa của hắn, những người kia vẫn luôn nhìn chằm chằm bản thân mình, làm sao có thể dễ dàng buông tha cơ hội tốt như vậy được?
Bản thân mình hưởng thụ thanh bình an vui đều là do Mộ Dung Phong bày mưu lập kế, còn có bọn thị vệ chiến đấu đẫm máu để bảo vệ.
Cái thai này, chính là một cái kén, không thể vạch trần lời nói dối này được, đồng thời, cũng không thể trốn thoát khỏi sự trói buộc của cái kén này được, bản thân mình nơi nào cũng không đi được.
Thế nhưng, nếu thật sự tha thứ cho hắn như vậy, trở lại Kỳ vương phủ, lần nữa vì hắn mà tranh với những nữ nhân khác bể đầu máu chảy sao?
Nàng tin rằng Mộ Dung Phong thật sự là yêu mình, thể nhưng chỉ là không biết thời hạn là bao lâu.
Thật sự yêu không phải oanh oanh liệt liệt, rực rỡ một thời, mà là tiếp tục lâu dài, nương tựa lẫn nhau. Thế gian này có bao nhiều tình cảm trải qua sinh ly tử biệt, khó khăn gian khổ cách trở, khi hooc-mon tình cảm của ngươi không còn nữa, lại không chịu nổi thời gian trôi qua vô ích theo năm tháng, tôi luyện củi gạo dầu muối. Nàng không có cảm giác an toàn chút nào.
Mộ Dung Phong nâng tay thả kiếm rơi: “Tiếp!”
Lãnh Băng Cơ kinh ngạc xoay mặt lại, một cây trúc vù vù ném về phía mặt của nàng. Nàng giơ tay lên nhận lấy cây trúc nằm trong tay nàng.
Là một cây trúc mới vừa bị gọt, phía trên còn mang theo lá cây khô héo, chỉ lớn bằng ngón cái. Là do đôi phu thê Trần tẩu trồng để xoa diệu nỗi nhớ quê nhà.
Mộ Dung Phong từ từ đi tới, nghiêm túc nhìn nàng: “Chuyện này, cho dù là nguyên do như thế nào thì ta vẫn thật sự xin lỗi nàng, phản bội nàng là thật. Nàng hận ta, oán ta, không chịu tha thứ ta cũng đúng thôi. Nếu như nàng tức giận thì nàng hãy dùng cây gậy trúc này làm roi trừng phạt trượng phu đi, chỉ cần ngươi hết tức giận là được.
Dù sao, nàng không tha thứ cho ta một ngày thì ta sẽ cầu xin nàng một ngày, nàng không tha thứ cho ta cả đời thì dù thế nào ta cũng sẽ quấn theo nàng cả đời. Băng Cơ, nàng không trốn thoát được đâu.”
Hắn cởi bỏ dải lụa quấn quanh eo, xoay người mở rộng vạt áo ra, để lộ ra tấm lưng cường tráng bền chắc trải rộng vết thương hướng về phía Lãnh Băng Cơ: “Đánh đi!”
Trên núi trời đã tối, màn đêm đã mờ mịt, thế nhưng Lãnh Băng Cơ liếc mắt liền thấy được hoa văn con rùa đen ở trên lưng của hắn, màu sắc đã nhạt đi nhiều, thế nhưng cũng xấu hơn rất nhiều.
Nàng đã từng ba lần bốn lượt nói có thể giúp hắn tẩy đi vết xăm này, thế nhưng lần nào hắn cũng từ chối. Nói sau lưng mình cũng sẽ không cho người khác nhìn, sợ cái gì? Đây chính là con dấu dành riêng cho Lãnh Băng Cơ nàng, người khác ai cũng không đụng được.
Nàng nắm cây trúc trong tay mà siết chặt.
Thái độ của Mộ Dung Phong đã gần như là hèn mọn, vì bản thân mình mà buông xuống dáng vẻ cúi đầu kiêu ngạo, vậy mà lại dùng biện pháp tự mình hại mình để xin bản thân mình tha thứ.
Nếu như không phải yêu sâu sắc thì có nam nhân nào sẽ nguyện ý làm như vậy? Thế nhưng nếu như là yêu sâu sắc thì sao mà có thể sau khi tân hôn với bản thân mình đã có đứa trẻ với nữ nhân khác?
Lãnh Băng Cơ đang do dự và giãy giụa, trong lòng hung hãn xoắn lại, nhìn nam nhân trước mặt với quá nhiều lưu luyến không thôi, hận không thể vòng tay qua tấm lưng rộng lớn vững chãi của hắn, buông bỏ áo giáp, nói cho hắn, mình vô cùng oan ức và khổ sở.
Thế nhưng, vừa nghĩ tới việc khi về phủ phải đối mặt với khuôn mặt diễu võ dương oai của Lãnh Băng Nguyệt, nhớ tới Mộ Dung Phong phản bội mình, thì tim như bị đao cắt.
Nàng ném cây trúc trong tay, xoay người rời đi.
“Người đâu!” Mộ Dung Phong trầm giọng ra mệnh lệnh.
Thị vệ phụ cận: “Có thuộc hạ.”
“Cầm cây trúc lên đánh ta, đánh mạnh lên, khi nào gãy mới được ngưng.”
Thị vệ lui về phía sau một bước, tràn đầy khó xử: “Vương gia, đây. . .”
Hắn còn muốn sống thêm hai năm nữa.
“Đây là mệnh lệnh!”
Bước chân của Lãnh Băng Cơ dừng một chút, lòng dạ lại lạnh xuống tiếp tục đi về phía trước.
Thị vệ sau lưng không thể không nhặt cây trúc dưới đất lên, “Chát” một cái quất vào sau lưng trần truồng của Mộ Dung Phong.
“Dùng sức!”
“Chát” âm thanh lớn hơn. Từng chút từng chút giống như là quất vào lòng của Lãnh Băng Cơ.
Chân của nàng giống như bị ai đó đổ chì lên vậy, nặng trĩu, bước chân không nổi. Trên cây trúc đều có giằm ở trên, đánh vào trên lưng đau đớn biết bao nhiêu.
Thị vệ rốt cuộc không chịu nổi, tay run run một cái, cây trúc rơi xuống đất, té quỵ dưới đất: “Vương gia thứ tội, tiểu nhân thật sự không hạ thủ được!”
“Phế vật!” Mộ Dung Phong tức giận nói: “Đỡ bổn vương đứng lên!”
“Mộ Dung Phong.” Âm thanh Lãnh Băng Cơ run rẩy: “Cần gì chứ?”