Chương 347: Trong thiên lao xảy ra chuyện
“Nhưng ngàn vạn lần cũng đánh không được! Phong Nhi lúc nhỏ khá dính lấy ta, một lúc rời khỏi ta đã khóc. Cũng tại ta quá nghiêm khắc, khi đó nó ở tại nam thư phòng, mỗi ngày lúc nào cũng có một đống con em thế gia cao hơn nó một cái đầu vây quanh, đứng phía sau cái mông của nó đảo quanh, tựa như đón gió vậy, Cảnh Vân cũng là tiểu tùy tùng luôn luôn trung thành với nó. Phụ hoàng người cùng ông ngoại cũng nói, tiểu tử này xem ra tương lai có tiềm năng mang binh đánh giặc, có phong phạm của chủ tướng. Trong lòng ta lúc ấy liền hốt hoảng, dựa vào cái gì hoàng tử khác thì được an hưởng phú quý, lại để cho con của ta vào sinh ra tử? Cho nên ta liền không cho nó học võ. Ai biết, nó từ nhỏ đã có tính cách phản nghịch, ta càng không cho nó làm cái gì, nó nhất định phải làm cho bằng được, không những tập một thân võ nghệ tốt, còn đi theo ông ngoại nó lên chiến trường. Cho nên trước đó vài ngày ta liền nghĩ lại, mình đối đãi Phong Nhi có khả năng là quá mạnh mẽ, bá đạo. Cho nên ngày sau có tôn tử vàng ngọc của ta, ta nhất định sẽ sủng nó đến không có biên giới”
Được lắm, tiểu tử này còn chưa sinh ra mà đã có chỗ dựa rồi.
Ngục tốt từ bên ngoài đại lao, len lén nghe một hồi liền cười cười, rón rén đi.
Khang Đình Cung.
Thái hậu gấp gáp chất vấn Hoàng đế: “Con đến tột cùng dự định đưa hai mẫu tử các nàng, không đúng, ba người chắt trai ta nhất đến khi nào? Con thật coi Băng Cơ thành quỷ quái hay sao?”.
Hoàng đế hừ hừ: “Con thấy thế nào cũng vô dụng, bây giờ trong cung lòng người bàng hoàng, con cũng không thể ngồi nhìn mặc kệ. Nếu như không nhốt nàng ta lại, đằng sau còn không biết lại làm ra sự tình ầm ĩ làm người khác kinh sợ nào nữa. Đến lúc đó lời đồn đại càng ngày càng ác liệt, Băng Cơ cho dù có nhảy vào sông Hoàng Hà cũng rửa không sạch”
“Cái này rõ ràng chính là có người giở trò từ bên trong, con không đi thăm dò cái người giải thần giả quỷ này, nhằm vào Bằng Cơ làm cái gì?”
“Nhi thần đã sai người trong bóng tối tra hỏi, có điều đến bản thân Huệ Phi cũng tin tưởng không nghi ngờ, cho dù tra ra manh mối chân tướng, lời đồn này cũng ngăn không được, nàng ấy mới là căn nguyên lớn nhất. Băng Cơ đến cùng có phải yêu tinh hay không, để chính nàng ấy tự mình nhìn mới tốt”
“Những thứ này ta đều hiểu, cũng không có ý kiến, thế nhưng những ngày trong lao này làm sao mà qua, nghe nói con cũng không cho động chiếu, há không bạc đãi chắt trai lớn của ta sao?”
“Cái này Mẫu Hậu cứ yên tâm đi, nàng cháu dâu của người, tính tình giống như một con khỉ vậy, trước khi bị nhốt vào đại lao, đồ ăn uống gì tất cả đều mang đầy đủ, đói cũng không đến lượt nàng ta, ngược lại là Huệ Phi chịu không nổi khổ, trái lại còn năn nỉ nàng ta”
Sự tức giận của Thái hậu đến đây mới miễn cưỡng tiêu tan một chút: “Huệ Phi hai năm này càng ngày càng không hiểu chuyện, hoàn toàn nên để nàng ta nếm nhiều đau khổ một chút, như thể mới có thể giáo huấn lâu dài được”
Hoàng để gật gật đầu: “Gia đình hòa thuận vạn sự hưng, nếu mẹ chồng nàng dâu các nàng luôn luôn không hợp, làm ầm ĩ đến làm ầm ĩ đi, bực mình vẫn là Phong Nhi, hai mặt khó xử. Vừa mới nãy đã có người đến báo, nói hiềm khích lúc trước của mẹ chồng nàng dâu các nàng đã bỏ qua, hiện tại đang trò chuyện khí thế ngất trời. Hiển nhiên, cái biện pháp này của trẫm vẫn là có hiệu quả. Tiếp tục nhốt thêm hai ngày, hai người cùng nhau trải qua hoạn nạn, tình cảm cũng lập tức càng ngày càng tốt”
Thái hậu lúc này mới thỏa mãn nhẹ gật đầu: “Nếu là như thế, ai gia cũng yên lòng. Chỉ sợ nha đầu Băng Cơ này nghĩ quẩn, sầu não uất ức, đối với cái thai không tốt, đến mai trước hết cứ để nhà họ Lãnh hoặc là nhà lão Tứ đi vào nhìn nàng một chút, an ủi nàng một chút.”
“Phải tiếp tục thờ ơ nàng ta! Trẫm để nàng ta ở lại trong cung, người nhìn dáng vẻ phách lối kia của nàng ta mà xem, quả thực chính là đem hậu cung của trẫm coi thành y quán. Bộ dạng thu mua lòng người kia chơi đến rất trơn tru mượt mà. Nếu không cho nàng ta nhìn một chút sắc mặt, đoán chừng cũng không đem trẫm để vào mắt. Nàng ta biết rất rõ ràng, người sai Linh bà hạ cổ ám sát trẫm, cái tên Na Trát Nhất Nặc của Thánh Nữ giáo kia có hiềm nghi rất lớn, vậy mà lại không lên tiếng, biết chuyện không báo, bỏ lỡ thời cơ bắt hung thủ, khiến đối phương bỏ trốn mất dạng. Nếu không phải nàng ta là Vương phi của Phong Nhi, chỉ với nhiều đó tội đã đủ để mất đầu. Trước kia lão nhân gia người không phải đã từng dạy bảo nhi thần sao, phong quang hiển lộ không phải chuyện tốt, cây cao thì phải chịu gió lớn. Nàng ta gần đây danh tiếng quá thịnh, mà phong cách làm việc cũng là trẻ tuổi nông nổi, tùy hứng không quan tâm, đến cả Kiểm Gia Điện cũng dám đốt. Nhi thần nếu tiếp tục mặc nàng kiêu căng, càng sẽ trêu chọc đến người khác đỏ mắt, còn không biết phía sau còn xuất hiện âm mưu quỷ kế gì nữa. Cho nên nhất định phải để nàng nếm nhiều đau khổ, càng cần hơn nữa là gọt bớt phong quang, trầm ổn tâm tính, hiểu được phải giữ khiêm tốn”
Thái hậu tức giận bĩu môi: “Ai gia còn không hiểu rõ tính tình của con sao? Nói đường hoàng, không phải là do lúc trước Băng Cơ tức giận với Phong Nhi bỏ nhà rời đi, khiến Phong Nhi bôn ba qua lại, làm con tức giận sao. Thực ra trong lòng nữ nhân đều có khúc mắc này, qua rồi liền tốt. Hơn nữa không phải Băng Cơ đã trở về Vương phủ rồi sao, nói rõ nàng vẫn là cô nương nắm được đại thể”
Hoàng đế tức giận như cũ không tiêu được, không chịu nhả ra: “Quân vô hỉ ngôn, trừ phi Phong Nhị tiêu diệt Thánh Nữ giáo, nếu không liền để nàng ta thành thành thật thật ở trong thiên lao đi”
Thái hậu đau lòng đến nhíu chặt mày lên: “Nếu là con nhất quyết đem nàng dâu của cháu ta giam giữ không thả, để nàng gặm cái thể loại bánh ngô kia, còn không bằng cũng đem ai gia cùng nhau giam lại, mỗi ngày trông coi, ta cũng yên tâm được chút” .
Hai mẫu tử đang còn tranh chấp, gian ngoài có tiểu thái giám chạy vội vào hồi bẩm: “Khởi bẩm hoàng thượng, Phong vương phi trong thiên lao xảy ra chuyện rồi”
Một câu nói kia doạ Thái hậu đến run rẩy, vụt đứng lên: “Phong vương phi thế nào?”
Hoàng để tâm cũng lập tức liền nâng cao cổ họng: “Trong thiên lao canh giữ sâm nghiệm, có thể xảy ra chuyện gì? Động thai khí?”
Tiểu thái giám lập tức có gì nói nấy hồi bẩm.
Vốn dĩ sáng sớm hôm nay, những ngục tốt mở của đại lao ra, kết quả trên mặt đất phát hiện một vũng máu. Đều này làm cho bọn hắn rất là sợ hãi, lo lắng có người vượt ngục, chính mình chịu trách nhiệm không nổi. Thế là cuống quít thuận theo vết máu này lục soát. Đi một hồi liền đi tới cửa phòng giam của Lãnh Băng Cơ.
Hai người Lãnh Băng Cơ cùng Huệ Phi đắp chăn lớn cùng ngủ, còn đang ngủ say sưa, vẫn mê mẩn trừng trừng không biết chuyện gì xảy ra, ngục tốt liền mở của đại lao tiến vào.
Sau đó, tại bên trong phòng giam mang theo đèn lồng lờ mờ nhìn chỗ này một chút chỗ kia một chút, lại nhìn thấy trên bảng gỗ đằng sau phát hiện một bãi máu mới mẻ, cùng nửa con báo bị lột da. Lại sau đó, phát hiện càng kinh người hơn là tại dưới mặt giường chỗ các nàng đi ngủ, phát hiện một đống xương cốt được gặm đến sạch sẽ.
Trải qua giám định, đám người nhất trí cho rằng, là xương chân người cùng xương đầu ngón tay.
Lần này, trong thiên lao nhao nhao như vỡ tổ.
Xương cốt là từ nơi nào đến? Vết máu mới mẻ như thế, so với nhiệt độ chênh lệch bốc lên, đoán chừng chính là thời điểm sắc trời sắp sáng mới xuất hiện.
Những đại lo các nàng được khóa vô cùng chặt chẽ, không ai đi vào, người cũng ra không được.
Những ngục tốt hai mặt nhìn nhau, đồng thời liếc nhìn về sau, tất cả đều bị dọa đến sợ hãi trong lòng, lập tức đánh rơi khoá cửa nhà lao, bỏ trốn mất dạng. Sau đó phải người lập tức hồi bẩm với Hoàng đế.
Ngụ ý chính là chuyện này chắc chắn là do Lãnh Băng Cơ, nàng chính là yêu tinh ăn thịt người.
Lời nói này đã dọa sợ Thái hậu, tuy nói không tin, nhưng chuyện này cũng quá kỳ quặc, lớp lớp thủ vệ ở thiên lao, ai có thể thần không biết quỷ không hay mà đi vào, nhét đồ vật vào dưới giường các nàng.
Ngẫm lại đều làm người rùng mình.
Trong lòng Hoàng để lập tức cũng nổi nóng, lại có người bản lãnh lớn như vậy, đem tay vươn vào thiên lao.
Ông cố gắng ẩn nhẫn nộ khí: “Quả thực lý nào lại vậy, truyền trẫm ý chỉ, cho gọi Đại Lý Tự, lập tức phái người đến điều tra việc này”
Dừng một chút, lại không yên tâm tăng thêm một câu: “Còn có, nhìn xem Thẩm Phong Vân của Quốc Công phủ, nếu đang rảnh rỗi cũng cùng nhau đi qua đó”
Thái hậu trong lòng hừ hừ, Hoàng đế ngoài miệng quá cứng rắn, cái này không phải đang thiên vị sao? Lo lắng hai người các nàng chịu oan uổng, vẫn không quên tìm người trong nhà qua đó trông coi.