Một lúc lâu sau, bóng dáng hắn biến mất trong vực sâu.
Trong Linh Khư phúc địa, Hứa Ứng, Bắc Thần Tử và Ngọc Đường tiên tử nhìn cảnh tượng trên bầu trời, ai nấy đều sợ hãi. Đúng lúc này quái nhãn vực sâu xoay tròn đảo một lượt, ánh mắt quét sang phía này.
Con mắt này như muốn tìm ra người đánh thức mình.
Hứa Ứng cầm Bắc Thần Tử và Ngọc Đường tiên tử phi thân lên, giấu hai người trong khu vực Hi Di của mình, hóa thành ánh cầu vồng xé gió bay đi!
Y phát động Cực Ý Tự Tại công tới cực hạn, xét theo thân pháp, trong thiên hạ này không có thần thông nào vượt qua môn công pháp này.
Chỉ trong chớp mắt Hứa Ứng đã lao qua ngàn dặm, vượt qua dãy núi, lưu lại một ánh cầu vồng dài dẵng trên không trung.
Nhưng khoảnh khắc sau quái nhãn trên bâù trời lại đảo sang, ánh mắt tập trung lên người y. Hứa Ứng lập tức cảm thấy nguyên khí trên người bỗng lặng thinh, thân thể không tự chủ được bay về phía quái nhãn trên bầu trời.
Sau lưng Hứa Ứng hiện lên một đóa hoa sen, bông sen rung nhẹ, nở rộ giữa trời, hóa thành một động thiên hình hoa sen. Thân hình Hứa Ứng bồng bềnh bay lên, rơi vào động thiên hoa sen kia.
Quái nhãn trên bầu trời nổi giận, từng tiên thi từ trên trời giáng xuống, dồn dập bay về phía này.
Nhưng cánh hoa sen khép chặt lại, xoạt một tiếng từ đóa hoa nở rộ hóa thành nụ hoa, tiếp đó nụ hoa lùi về hư không, biến mất không thấy đâu.
Bầy tiên thi dồn dập bắt hụt.
Quái nhãn vực sâu xoay một vòng tìm khắp tứ phía, nhưng mãi vẫn không thấy vị trí Hứa Ứng. Bầy tiên thi tắm trong tiên quang bay lên, trở lại cạnh quái nhãn vực sâu.
“Trốn nhanh thật...”
Chỉ thấy vực sâu trên bầu trời như con mắt chậm rãi khép lại, giấu trong tầng mây, biến mất không còn tăm hơi.
Trên bầu trời có chiếc lá sen bồng bềnh rơi xuống, chậm rãi hạ xuống mặt nước Đài Phong khê, lá sen càng lúc càng lớn, chỉ trong chớp mắt đã dài tới cỡ bàn tiệc, một lúc sau một đóa hoa sen chui lên từ dưới nước, cánh hoa xoay tròn nở ra xung quanh.
“Ong!”
Ngay khoảnh khắc hoa sen nở rộ, minh hỏa phun trào từ trong hoa, một thiếu niên cao lớn bước ra từ ánh lửa, áo đen đai đỏ, trên người còn có ánh lửa nhấp nháy rồi mới từ từ biến mất.
Còn hoa sen kia cũng bay lên, hóa thành một động thiên cổ xưa, bồng bềnh phía sau hắn.
“Chất liệu y phục của Lý Tiêu Khách tốt thật.”
Hứa Ứng phủi minh hỏa trên người này, bộ đồ này là y xin ở chỗ Lý Tiêu Khách, mặc rất vừa.
Y ngẩng đầu nhìn lên, bầu trời hoàn toàn yên tĩnh, hoàn toàn không có tung tích của vực sâu và quái nhãn.
“Rốt cuộc Quỷ Khư là địa điểm thế nào?”
Hứa Ứng như đang suy tư: “Kẻ bị Quỷ Khư thôn tính rất giống Na Dương trong lục đại na tổ. Sao hắn lại xuất hiện ở gần dây? Chẳng lẽ người vừa đọ sức thần thức với ta là hắn?”
Trong lòng y còn có nhiều nghi vấn, nhất là đối với Quỷ Khư.
Trên Minh Hải Phong Đô sơn, Bắc Âm Đại Đế giúp y phá giải phong ấn ký ức quá khứ, Hứa Ứng từng thấy cảnh sáu ngàn năm trước Quỷ Khư hiển hiện, thôn tính luyện khí sĩ trong thiên hạ.
Đó là một đợt tuyệt diệt nhắm vào luyện khí sĩ, danh nghĩa là vì Chu Thiên tử chế tạo Bỉ Ngạn Thần Chu, đánh cắp tiên dược!
Vô số luyện khí sĩ không tự chủ được dồn dập bay lên, như đám người chết chìm trôi về phía quái nhãn vực sâu trên bầu trời!
“Phía sau đợt đại thanh tẩy đó có bóng dáng Tiên giới, là Tiên giới hạ kim bảng, ra lệnh đại thanh tẩy. Bấy giờ Quỷ Khư mới bộc phát, diệt trừ toàn bộ luyện khí sĩ.” Hứa Ứng nghĩ thầm.
Lần đại thanh tẩy đó khiến luyện khí sĩ rơi vào thời kỳ đại suy thoái, chỉ có các môn phái đại tiên gia còn giữ được chút sinh lực, Đến mức ba ngàn năm sau những người như luyện khí sĩ vẫn phải vất vả bôn ba khắp nơi để khôi phục pháp thuật thần thông thượng cổ.
Trong thời kỳ Thiên Nhân Cảm Ứng, có một đợt đại thanh tẩy, luyện khí sĩ biến mất khỏi thế gian, chỉ có môn phái tiên gia giữ được đệ tử duy nhất, gánh vác trách nhiệm phục hưng môn phái.
Thời Vũ Tình, Nhạn Không Thành đều là người như vậy.
Hiển nhiên Quỷ Khư cũng có liên quan tới Tiên giới.
Hứa Ứng bất giác nhớ tới Từ Phúc, thầm nghĩ: “A Phúc ngốc nghếch chủ đạo trong chuyện mở đại phong ấn thiên địa, khiến đám khách câu cá và na tổ Côn Lôn xuất hiện, phải chăng hắn cũng biết về Quỷ Khư? Với tính cách của hắn, chắc chắn sẽ tới tiếp xúc với Quỷ Khư!”
Trong địa điểm ẩn cảnh ẩn hóa của hắn, Bắc Thần Tử và Ngọc Đường tiên tử hồn bay phách lạc ngồi bệt dưới đất, cảnh tượng vừa rồi khiến bọn họ cực kỳ chấn động.
Đạo tâm của họ, tín ngưỡng của họ, lòng kiên trì của họ, tất cả đều vỡ nát!
“Ha ha, ba ngàn năm làm chó, thậm chí còn chẳng được hưởng đồ ăn cho chó... Ha ha ha!”
Bắc Thần Tử đột nhiên cười ha hả như phát điên, uất ức tới cùng cực, kêu lên: “Không buồn ban một miếng thức ăn cho chó!”
Ngọc Đường tiên tử ngồi dưới đất ngây dại, áo choàng buông xõa, miệng lẩm bẩm: “Bọn họ không phi thăng, bọn họ thành phân bón, nhưng không khéo ta là ngoại lệ thì sao? Ta xinh đẹp như vậy, tiên nhân để ý tới sắc đẹp của ta, cho ta phi thăng...”
Cô nàng lảo đảo đứng dậy, giọng điệu thê lương: “Thế nhưng, thời điểm ta xinh đẹp nhất đã qua lâu rồi, bây giờ mắt đục da vàng!”
Bắc Thần Tử lao về phía cô nàng, cười ha hả nói: “Này, phi thăng là giả.”
Ngọc Đường tiên tử cười ảo não: “Ta từ bỏ người nhà, bằng hữu, chia tay với phu quân, xa cách cả con cái, chỉ để làm phân bón hay sao?”
Hứa Ứng đi tới trước mặt bọn họ.
Bắc Thần Tử chạy tới, nắm lấy tay y, cười như điên nói: “Không ai phi thăng, xưa nay không có ai phi thăng! Tất cả những người phi thăng đều là giả! Hứa Ứng, ngươi không biết làm thế nào để lấy được đàn tế kia hả? Ta nói cho ngươi biết...”
Hứa Ứng biến sắc: “Đừng có nói!”
Bắc Thần Tử đã phát điên, kêu lên: “Sao lại không nói? Đằng nào chẳng chết...”
Hắn mới nói đây, trong miệng đã có làn sương mù bay ra. Tiên phù mà hắn từng thề, giờ thành bùa đoạt mạng.
Về phía tiên trùng lẳng lặng thức tỉnh trong cơ thể hắn, gặm nhấm thân thể và Nguyên Thần của hắn từ trong ra ngoài. Bắc Thần Tử không kịp phát ra âm thanh nào đã bị tiên trùng nuốt chửng.
Hứa Ứng phế bỏ tu vi cảnh giới của hắn cho nên tốc độ gặm nhấm càng nhanh. Lúc trước Phù Nghị còn có thể chống lại bầy trùng một lát, nhưng hắn thậm chí không cách nào kháng cự.
Hứa Ứng lùi lại một bước, chỉ thấy thân thể và Nguyên Thần của Bắc Thần Tử bị bầy côn trùng gặm sạch sành sanh, bầy tiên trùng như sương khói, hai luồng khói hợp lại, lao về phía cảnh giới bị Hứa Ứng tước đoạt!
Ngũ Nhạc, Vĩ Lư, Đan Đỉnh, Giáp Tích, Trọng Lâu, Dao Trì, Thần Kiều, Ngọc Kinh của Bắc Thần Tử dồn dập bị bầy côn trùng gặm nhấm.
Hứa Ứng đuổi theo, trong lòng lạnh buốt!
Bắc Thần Tử chịu đả kích quá nặng nề, trong trạng thái điên loạn đã chạm tới rìa lời thề, chết quá nhanh, căn bản không kịp lấy đàn tế và bệ thờ phù văn Trấn Ma!
Bầy trùng múa lượn, gặm nhấm mọi thứ của Bắc Thần Tử, hóa thành một áng mây tiên trùng, thậm chí định vượt qua hư không, lao về phía Ngọc Kinh Thành!