Mục lục
Trạch Nhật Phi Thăng - Bản dịch Full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tiếng ầm ầm không ngừng vang lên trong chín ngọn núi, bên ngoài Côn Lôn thần sơn, thần lực cực kỳ cổ xưa thức tỉnh, mang theo đám người Hứa Ứng phá tan đạo tràng Thiên đạo, xé gió bay đi!

Bên ngoài Hạ Đô trấn, na sư Chu gia được Chu Hồng Y thống lĩnh đang nhanh chóng áp sát thành trấn này, đột nhiên một thiếu niên áo lam phi thân tới, hạ xuống trước đội ngũ, nói: “Hồng Y dừng bước, phía mặt nguy hiểm vượt xa tưởng tượng của các ngươi.”

Chu Hồng Y dừng bước, dịu dàng nói: “Tử Tang công tử, phía trước có nhà ngói, hiển nhiên có người cư trú. Tàn tích Côn Lôn thần bí khó lường, mỗi ngọn núi lớn đều có sơn thần bảo vệ, nếu có nguy hiểm tiềm ẩn, sao không tìm dân bản xứ làm người dẫn đường?’

Vị Tử Tang công tử này là quan chủ Vạn Tuế quan, danh môn đại phái mà Chu gia nâng đỡ, nằm ở Tung Sơn. Ba ngàn năm trước Vạn Tuế quan cũng rất nổi tiếng, lịch sử xa xưa, truyền thừa uyên bác, nhưng tới đời này chỉ còn lại một mình Tử Tang công tử.

Có thể nói hắn là quan chủ, gánh vác trọng trách phục hưng Vạn Tuế quan, cũng hiểu trong thời đại này nếu không liên thủ với cường hào thì khó mà sinh sống nổi.

Đặc biệt là muốn cắm rễ ở Thần Đô thì nhất dựa vào cường hào mới có thể phát triển.

Mà Chu gia ở Thần Đô của muốn liên thủ với Vạn Tuế quan, na khí kiêm tu, còn có thể trèo lên cành cao tiên nhân Vạn Tuế quan, đương nhiên hai bên cũng kết hợp nhịp nhàng.

Tử Tang công tử nói: “Từ lâu rồi Côn Lôn đã không còn dân bản sứ, tiên nhân sư môn ta truyền ý chỉ nói, nếu gặp dân bản xứ trong Côn Lôn thì đều là cạm bẫy. Gặp thôn chớ vào, gặp trấn chớ tiến.”

Chu Hồng Y đang định lên tiếng thì đột nhiên trong Hạ Đô trấn có từng vầng hào quang dâng lên, khí tức khủng khiếp tràn ngập mọi nơi, Thiên đạo bắt đầu ô nhiễm thiên địa đại đạo xung quanh, tạo thành đạo âm du dương!

Chu Hồng Y rùng mình, giờ mới biết hắn nói không sai.

Tử Tang công tử sắc mặt nghiêm nghị, tuy hắn biết có cạm bẫy nhưng không ngờ lại khủng khiếp như vậy, còn điều động Thiên đạo tuyệt trận!

Lúc này Hạ Đô trấn đã trở thành tuyệt địa, làm gì có ai sống được!

“Phá rồi, phá rồi?”

Tử Tang công tử kinh hãi lắp bắp, một lúc lâu vẫn không nói ra lời. Bao nhiêu Thiên đạo bố trí tuyệt trận, không ngờ lại bị phá hủy như vậy?

Ở hướng khác còn có vài chục ánh mắt đang nhìn chằm chằm vào Hạ Đô trấn, thấy vậy ai nấy kinh ngạc, trợn mắt há hốc mồm.



“Khí tức này, chẳng lẽ là Thiên thần kia ra tay? Thật quá hùng mạnh!”

“Sư tổ dặn dò chúng ta phải đề phòng Thiên đạo tuyệt trận, sao nó lại bị người khác phá hủy như vậy? Người phá trận là ai? Ai có thực lực mạnh mẽ đến vậy?”

Một chiếc thuyền nhỏ bồng bềnh đi xuyên qua hai ngọn núi, nam nhân đội nón che đứng trên thuyền, nhìn về phía ánh cầu vồng bay về phương xa, hạ giọng nói: “Một thần linh mạnh mẽ mà hỗn loạn, năm xưa khi còn cường thịnh, trong số Thiên thần thì thực lực của hắn cũng phải cỡ thượng cấp. Sao hắn lại xuống dốc?”

Hắn cẩn thận đi qua dãy núi Côn Lôn, cố gắng tránh tiếp xúc với những người khác, cũng không chạm mặt sơn thần ở nơi này, nếu tránh được thì luôn cố gắng né tránh.

Hắn biết trong dãy núi này còn có những người khác giống với hắn, đều đi một mình, cẩn thận che giấu bản thân.

Trong Hạ Đô trấn, đám dân chúng trong trấn cũng vừa sợ vừa giận, dồn dập nắm lấy từng món pháp bảo Thiên đạo, phóng lên bầu trời, đánh về phía ánh cầu vồng kia.

Nhưng ngay khoảnh khắc sau, một cái đuôi khổng lồ quét tới, đập thẳng vào người bọn họ, đánh bọn họ thất điên bát đảo, rơi rụng như mưa khắp nơi!

Đám dân chúng trong trấn dồn dập đứng lại, ngẩng đầu nhìn lên, nhưng làm sao tìm thấy bóng dáng Hứa Ứng đâu nữa?

“Hắn không thể ra khỏi Côn Lôn đâu! Lục soát trên núi!”

Rất nhiều dân trấn dồn dập rời khỏi.

Ánh cầu vồng ập tới trước mặt Hứa Ứng, vô số hào quang rực rỡ vụt qua xung quanh y rồi biến mất, khoảnh khắc sau tất cả khôi phục bình thường.

Hứa Ứng đặt chân lên mặt đất, chỉ thấy mình đang ở một thần điện cổ xưa, thần điện ở giữa lối vào tuyết sơn, bị băng tuyết ngăn chặn, bên trong là đại điện bằng đồng, có bếp lò cháy rực, khiến bên trong có vẻ khá ấm áp.

“Cuối cùng ngươi cũng đánh thức ta, cuối cùng ngươi cũng đánh thức ta!”

Tượng thần chín đuôi đầu hổ mặt người hưng phấn bò qua bò lại trong cung điện đồng thau, lúc cao lúc thấp, chạy giữa bức tường và mái vòm, khi thì leo lên cây cột, thò đầu ra từ sau cột.

Giọng nói của hắn rất trầm, hùng vĩ, nhưng lại có vẻ cao xa, cứ như đang trò chuyện với Hứa Ứng từ khoảng cách cực xa.



Quả chuông nhỏ giọng nói: “A Ứng, đây không phải chân thân của hắn, hắn chỉ khống chế pháp lực của mình đi vào tượng thần này. Thật ra chân thân của hắn là chín ngọn núi này. Là chín ngọn núi đang trò chuyện với chúng ta!”

Hứa Ứng gật nhẹ đầu, y cũng đã nhìn ra. Giọng nói của Lục Ngô cao xa như vậy là vì ngọn núi quá rộng lớn, khi trò chuyện sẽ có vẻ trầm trầm và bị nhiễu âm.

“Sau khi trận chiến lần trước kết thúc, ta ngủ say quá lâu. Ta là thần của Côn Lôn, ta cần bất tử dân gọi tên mình thì thần lực của ta mới có thể thức tỉnh.”

Tượng thần Lục Ngô đột nhiên nhảy vào trong lò lửa, tắm táp trong lò, nói với Hứa Ứng qua ánh lửa: “Nói vậy, ngươi là bất tử dân?”

Hứa Ứng đi tới nói: “Ta cũng không biết ta có phải bất tử dân không, chẳng qua ta đã hơn hai vạn tuổi, có người gọi ta là thần tiên bất lão.”

“Thế thì là bất tử dân rồi.”

Không đợi y đi tới, Lục Ngô đã ra khỏi lò lửa, đi tới trong điện thờ. Bàn thờ đột nhiên nhen lửa, trong ngọn lửa có phù triện vàng kim bay lượn xung quanh.

“Ngươi tên là gì?” Lục Ngô hỏi.


“Hứa Ứng.”


Lục Ngô nghiêng đầu suy nghĩ một hồi, rồi lắc đầu nói: “Chưa từng nghe nói, có lẽ trước đây từng nghe rồi, nhưng trong trận chiến lần trước ta bị thương quá nặng, thần lực của ta bị đánh nát.”


Giọng nói của hắn mang vẻ phẫn nộ, nhảy từ trong bàn thờ ra, hai chân sau đứng dậy, vuốt hổ nhô ra, thân hình nhanh chóng di chuyển trong cung điện đồng thau, chiến đấu như nhân loại, nhưng lại mang nanh vuốt dã thú, khiến trong điện rung chuyển.


Cái đuôi hắn như chín cánh tay, lại thêm hai tay vốn có, lên tới mười một cánh tay, chém giết cực kỳ sắc bén, khiến người ta hoa mắt không kịp nhìn.


“Ta chém chém giết giết với bọn chúng như vậy, liều mạng với bọn chúng như thế này! Nhưng bọn chúng quá đông, ập tới như thủy triều! Ta giết! Ta lại giết, cho tới khi bọn chúng đánh tan thần lực của ta, phá nát ý chỉ của ta...”


Lục Ngô tung người nhảy lên, biến mất không còn tăm hơi.


Hứa Ứng đang tìm kiếm bóng dáng hắn, lại thấy hắn xuất hiện trong lò lửa, ngồi xổm ở đó, hai tay hổ nâng cằm, buồn bão qua lò lửa: “Sau thời gian dài dằng dẵng, cuối cùng ý thức của ta cũng ngưng tụ lại, nhưng ta mất đi rất nhiều trí nhớ và thần lực. Ta vẫn luôn chờ đợi, đợi có người đánh thức ta, đợi rất lâu rồi, cuối cùng cũng đợi được một bất tử dân khác, thế nhưng cô ta không biết tên ta.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK