Thuật tầm long định vị của Quách gia là xác định phương hướng của Giáng Cung, bí tàng Giáng Cung có thể coi là trung tâm của nhân thể lục bí, nắm giữ tâm lực, tâm mạnh thì lực mạnh, vì vậy na sư của Quách gia, dù là nam hay nữ đều có sức mạnh hơn người.
Thật ra tầm long định vị không khó, chỉ cần có công pháp là sẽ tìm được. Khó ở chỗ làm sao mở bí tàng Giáng Cung.
Người bình thường trước khi trở thành na sư thì không biết luyện khí, lực lượng yếu ớt, không thể mở được bí tàng Giáng Cung, cho nên buộc phải tìm một đại na đáng tin cậy, giúp mình mở bí tàng.
Thế gia có thể nắm giữ khống chế na sư, môn phái giang hồ có thể sống sót, là ở chỗ bọn họ vừa nắm giữ thuật tầm long định vị, lại vừa có đại na.
Một người bình thường, cho dù tư chất tốt đến đâu cũng không thể dựa vào sức mình mở bí tàng.
Trừ phi là luyện khí sĩ.
Hứa Ứng chính là luyện khí sĩ như vậy.
Y chỉ dựa vào sức mình mà mở được bí tàng Nê Hoàn, khai mở hỗn độn Nê Hoàn, hóa thành một tòa động thiên, câu lấy hoạt tính thân thể trong biển hỗn độn.
Lần này mở bí tàng Giáng Cung cũng là xe nhẹ đường quen.
Bí tàng Giáng Cung của y nằm trong tâm phòng, giấu ở Tâm nhạc tiên sơn trong khu vực Hi Di. Thần thức của Hứa Ứng bay vào trong Tâm nhạc tiên sơn, thầm nghĩ: “Trong tim giấu một mắt nên gọi là tâm nhãn. Bí tàng Giáng Cung nằm trong tâm nhãn.”
Y tầm long định vị, đi vào trong núi, thần thức xuyên qua ngọn núi, cuối cùng tìm được một khiếu huyệt tâm nhãn, như một con mắt rực lửa.
Thần thức của y đi vào trong, trước mắt là một biển lửa rừng rực che khuất tầm nhìn, không thể thấy gì.
“Trong thuật tầm long định vị đã nói, Giáng Cung chói lọi Yển Nguyệt lô, Linh Đài tịch mịch đại huyền đàn! Mở một động thiên Yển Nguyệt lô trong tâm nhãn, tăng cường tâm hỏa, là nơi thu được lực lượng của bí tàng Giáng Cung!”
Hứa Ứng phát động thần thức, tồn tưởng đạo tượng Vạn Sơn Tôn Cửu Nghi, điều động uy lực của đạo tượng đánh vào tâm khiếu!
Một tiếng nổ lớn vang lên, biển lửa trong tim rung chuyển kịch liệt, theo đòn đánh của Hứa Ứng, thế lửa càng mãnh liệt, từng áng lửa chìm vào không gian sâu hơn!”
Chỉ trong chớp mắt, một tòa động thiên đã hình thành, hình dạng như nửa vầng trăng treo trong biển lửa, trong lúc nhất thời, thế lửa càng rừng rực!
Đây chính là Giáng Cung chiếu rọi Yển Nguyệt lô!
Hứa Ứng mở bí tàng Giáng Cung, chỉ cảm thấy tâm lực tăng vọt, từng hơi nóng trừ trong trái ùa ra, lan tỏa khắp toàn thân, thoải mái không nói nên lời.
Vừa rồi y còn hơi buồn ngủ, nhưng lúc này đã hoàn toàn tỉnh táo, lập tức đứng dậy ra khỏi Ngô Đồng cung, nhẹ nhàng nhảy lên, hạ xuống giữa không trung.
Y giẫm chân lên thang mây, sải bước đạp lên thang, đột nhiên nhảy một cái, lao vào đám mây, nhảy cái nữa, vọt tới ngoài trăm trượng, tốc độ nhanh chóng không kém Ngự Kiếm thuật bao nhiêu!
Hứa Ứng như con vượn nhảy tới nhảy lui giữa không trung, khoan khoái tới khó tả.
Chơi đùa trong chốc lát, y mới bọc kiếm khí quanh người, bay qua cửa sổ vào Ngô Đồng cung.
Đêm nay tuy tĩnh mịch nhưng có một cặp mắt luôn quan sát bầu trời, di chuyển theo thân hình Hứa Ứng, tới khi vận kiếm khí khắp người bay vào Ngô Đồng cung, cặp mắt ấy mới di chuyển.
“Kiêm thông na thuật và linh khí, vận chuyển không trì trệ, cao siêu hơn Chu Tề Vân nhiều.”
Thánh Thần hoàng đế ho khan kịch liệt, sau khi ho xong gương mặt nghẹn tới đỏ bừng, một lúc lâu sau mới bình phục, lại xua tay nói: “Trần công công, mời Hứa Ứng đến đây, trẫm muốn gặp hắn.”
Thái giám áo tím Trần công công nghe vậy trong lòng chấn động: “Mời đến?”
“Không sai, mời đến.” Thánh Thần hoàng đế lặp lại lần nữa.
Trần công công nghiêm nghị, cúi người tuân chỉ, nói: “Nếu Chu lão tổ ngăn cản thì sao?”
“Dù sao trẫm vẫn là hoàng đế.”
Thánh Thần hoàng đế ho khan một tiếng, thản nhiên nói: “Huống chi hắn vừa giao chiến với người khác, đang bị thương nhẹ. Ngươi đi đi.”
Trần công công tuân lệnh, xoay người rời khỏi.
Trong Ngô Đồng cung, Hứa Ứng đang định đi ngủ thì nghe tiếng đập cửa. Y đứng dậy nhìn ra ngoài, ra là một vị phu nhân xinh đẹp mặc trường bào lông chồn màu đỏ đang đứng ngoài cửa, được ánh trăng và ánh đèn trong Ngô Đồng cung chiếu rọi, càng tôn thêm làn da trắng hơn tuyết.
Vị phu nhân xinh đẹp kia tỏa hương thơm quyến rũ, vóc dáng cao ráo, dung nhan thanh tú, hiển nhiên đã trang điểm kỹ lưỡng, cổ áo bọc lấy bờ vai gầy, xương quai xanh lộ rõ, áo ngực không kéo cao, mỹ lệ động lòng người.
Hứa Ứng ngửi một cái, hương thơm trên người vị phu nhân này mang ý vị của trái đào mật đã chín.
Vị phu nhân hơi nghiêng người về phía Hứa Ứng, cười tủm tỉm nói: “Thiếp thân là dì hai của Tiểu Điệp, đêm khuya mạo muội tới chơi. Hứa yêu vương có thể cho ta vào trong ngồi được không?”
Hứa Ứng nhận ra vị phu nhân này, thấy cô ta định dựa vào mình, vội vàng nghiêng người né tránh, thầm nghĩ: “Lần trước quả chuông cũng lừa gạt ta như vậy! Làm gì có chuyện ngã vào cùng một chỗ hai lần?”
Vị phu nhân xinh đẹp kia chính là Lý Anh Châu, hôm đó thấy Hứa Ứng khó đối phó, đưa Quách Tiểu Điệp tới tận miệng mà chẳng buồn ăn, kết quả là hiểu lầm.
Hôm nay cô giấu diếm Quách Dược, nửa đêm tới thăm Ngô Đồng cung là có ý đồ khác, định bắt y lại, ép y không thể không giảng giải ảo diệu của Ngự Kiếm quyết.
Tâm tư của cô cũng khéo léo, cố ý trang điểm, nửa kín nửa hở, mọi hành động mọi cử chỉ, mỗi cái nhăn mày mỗi nụ cười, bất cứ chi tiết mờ ám nào chỉ lộ ra một chút, không nhiều không ít, khiến người ta không khỏi động tâm.
Đây mới là lão luyện, mấy cô bé ngây thơ như Quách Tiểu Điệp không thể so bì nổi.
Cô đang định giở thủ đoạn để Hứa Ứng không thận trọng nữa, lại nghe sau lưng vang lên giọng nói của Trần công công: “Hứa công tử, nô tài phụng lệnh hoàng thượng, mời công tử vào điện yết kiến. Quách phu nhân, chuyện của ngươi xin đợi một chút. Thứ tội.”
Lý Anh Châu mặt mày đỏ bừng, vội vàng kéo áo choàng bọc lấy thân thể, nghiêng mình đi qua tên thái giám này, rồi tung người nhảy lên đám mây, biến mất không còn tăm hơi.
Hứa Ứng khen ngơi: “Thân thủ dì hai thật cao cường! Chiêu này ta không bằng được!”
Trần công công mặc bộ áo tím, dáng vẻ quý phái, cười nói: “Bản lĩnh của Quách phu nhân đúng là cao minh, chẳng qua hơi nghịch ngợm. Hứa công tử, mời đi bên này.”
Hứa Ứng cười nói: “Hôm nay hoàng đế mới nhớ tới chuyện tìm ta, chẳng qua vẫn chưa muộn. Công công xin dẫn đường.”
Trần công công trong lòng chấn động, cúi người làm lễ mời.
Hứa Ứng đi theo hắn xuống dưới núi, không bao lâu sau đã đến đại điện của Thương Ngô tông. Trần công công cúi người, mời y vào trong điện, bản thân lại canh giữ ngoài điện.
Trong đại điện có bố trí lò lửa, không chỉ một cái mà là mấy chục cái, lò lửa cháy hừng hực, khiến trong đại điện khô khốc nóng nực. Tất cả những lò lửa này đều luyện đan, trong đó vị thuốc quý giá nhất chính là dương khí!
Cho dù Hứa Ứng từng tới nơi này, nhưng lần trước chỉ là ý thức của y dung hợp với Cửu Nghi sơn, đây mới là lần đầu tiên đặt chân đến, chỉ lát sau đã cảm thấy nước trong người mình như muốn bốc hơi.
“Trẫm cũng chuyển sang tu yêu pháp.”
Hứa Ứng đột nhiên ngửi thấy mùi hương khói, chỉ thấy Thánh Thần hoàng đế đi ra từ sau một lò luyện đan, nói: “Cũng là công pháp luyện khí sĩ mà các ngươi nói. Chẳng qua trẫm luyện hoàn toàn không thuận lợi.”
Hứa Ứng thấy gương mặt hắn nóng nảy uất ức, đột nhiên trong lòng hơi động, kinh ngạc nói: “Tâm hỏa của ngươi quá dư thừa, ép vỡ thân thể! Ngươi mở hai trong số nhân thể lục bí! Một cái là bí tàng của Lý gia ngươi, một cái là bí tàng Giáng Cung của Quách gia!”
Thánh Thần hoàng đế sắc mặt âm trầm, toàn thân đầy mồ hôi, như vừa vớt từ dưới nước lên. Hắn nói với giọng khàn khàn: “Không sai, trẫm có bí tàng tổ truyền Ngọc Kinh, lại cưới Quách hoàng hậu, tu luyện bí tàng Giáng Cung của Quách gia. Không chỉ có vậy, trẫm còn là đại đế của Thần Châu, tụ tập tín ngưỡng của toàn bộ thiên hạ, vô số lê dân bách tính tụng niệm thờ cúng, là thần linh tôn quý nhất Thần Châu!”
Hứa Ứng không nhịn được nói: “ Nhưng ngươi vẫn không đánh được Chu Tề Vân.”
Thánh Thần hoàng đế gầm lên một tiếng, hai mắt đỏ bừng, nhìn chằm chằm vào y. Một lúc lâu sau hắn mới nói: “Cho nên, hắn tu luyện yêu pháp, trẫm cũng sẽ tu luyện yêu pháp! Trẫm muốn trường sinh!”