“Choang!”
Một vách đá bắn ra một luồng kiếm quang, cắt đứt xúc tu đỏ máu. Con chim giãy dụa bay đi, xúc tu co lại về lòng đất.
Lại qua mấy hôm, vài thợ săn đi qua nơi này, thợ săn cầm đầu vừa bước vào sơn cốc đã phát hiện không nhấc nhân được nữa, ra sức rút chân lên thì phát hiện vô số mầm thịt nhỏ bé như sợi gân đã đâm thủng giày của hắn từ lúc nào không biết, đang đâm vào cơ thể hắn.
Thợ săn khác thấy vậy định tới cứu nhưng lại thấy thợ săn đi vào sơn cốc đột nhiên tan sạch máu thịt, chỉ còn lại bộ xương trắng, trên bộ xương vẫn còn xúc tu máu thịt quấn chặt lấy.
Lại một luồng kiếm quang phóng tới, chặt đứt xúc tu bám trên xương.
Đám thợ săn còn lại thấy vậy kinh hãi bằng chết, nhanh chóng chạy trốn, không dám đặt chân vào sơn cốc này nữa.
Bọn họ trốn xa xa, đột nhiên sắc trời âm trầm, không trung trên sơn cốc bỗng có một áng mây đen, mây khói hội tụ, tiếp đó hình thành một cơn bão đầy sấm chớp.
Vô số sấm sét đánh xuống sơn cốc như mưa, đánh tới mức đất đai hoang tàn, máu thịt của Thiên Số Ngoại Thần nấp trong thung lũng bị sấm sét bổ tới mức không thể không chui từ dưới đất lên.
Cùng lúc đó, trên tám vách núi xung quanh, phù văn kiếm đạo lóe lên, biến sơn cốc thành một đại dương đầy kiếm! Phía sau mây đen trên bầu trời xuất hiện từng gương mặt Thiên thần, như ẩn như hiện, khó mà nhìn rõ.
Những Thiên thần này chăm chú quan sát máu thịt của Thiên Số Ngoại Thần giãy dụa trong đại dương kiếm đạo mênh mông, mãi tới khi hắn bị chém tới mảnh máu thịt cuối cùng, hình thần câu diệt, bây giờ mới nở nụ cười hài lòng, từ từ biến mất.
“Cuối cùng cũng báo được mối thù Thiên Thần điện.” Trên bầu trời vang lên giọng nói xa thẳm.
Đám thợ săn kinh hãi chứng kiến cảnh tượng này, nhanh chóng chạy về thôn trang, kể lại cho mọi người trong thôn.
Chuyện này từ từ lưu truyền khắp nơi, Bát Diện nhai đã trở thành một địa điểm truyền thuyết, nhưng văn tự kỳ quái trên Bát Diện nhai không bộc phát kiếm quang nữa, cứ như trở lại bình thường.
Trên bầu trời, một con rắn lớn dài tới hai ba trăm trượng đang lao đi, kiếm khí bao phủ quanh người nó, đưa nó bay lượn. Trên đầu con rắn mọc ra hai sừng, một đen một nhánh, hai sừng phân nhánh.
Giữa hai sừng có âm dương nhị khí lưu chuyển, khiến tốc độ của hắn từ từ tăng nhanh. Hứa Ứng đứng giữa hai sừng, nhìn về phía trước.
Bọn họ đi một mạch về phía tây, bước vào hành trình tìm kiếm Côn Lôn thần sơn. Ngoan Thất ngày đi mười vạn dặm, phi hành liên tục hơn mười ngày nhưng vẫn không thấy bóng dáng Côn Lôn thần sơn.
Bên dưới là khu vực không người liên miên vạn dặm, hoang nguyên rộng lớn, có cự thú cư ngụ trong đó.
Huyết mạch cự thú viễn cổ của Ngoan Thất cực kỳ lợi hại, ép đám cự thú trên hoang nguyên bỏ chạy tứ tán, để lại khói bụi mịt mù, như áng mây bám theo bầy thú.
Hứa Ứng nhìn xung quanh, từng dãy núi chập trùng liên miên, cổ xưa, bao la, hùng vĩ. Còn có thể thấy miếu thờ thần trên núi, thờ phụng thần linh cực kỳ cổ xưa.
“Nơi này có thần linh! Có thần linh thì sẽ có người!”
Y thầm kinh ngạc, bảo Ngoan Thất giảm tốc độ, trườn qua một tòa thần sơn, cẩn thận quan sát thần linh trong miếu thờ trên đỉnh núi.
Thần linh ở nơi này là một vị thần linh kim thân, có ba gương mặt, bốn cánh tay, khí tức cường đại, đứng sừng sững trong miếu nhìn bọn họ.
Xung quanh thân thể hắn có dải băng hương hỏa cực kỳ hoa lệ, dải băng tạo thành một hình tròn sau lưng hắn, trong vòng tròn có hương hỏa thần lực ngưng kết thành quả chuông.
Quả chuông đó cực kỳ cổ xưa, trên chuông có đủ loại văn tự kỳ quái, không giống chữ Triện mà hơi giống phù văn Thiên đạo.
“Quả chuông do khí hương hỏa ngưng tụ thành là thần khí Thiên đạo à?”
Hứa Ứng nghi hoặc không thôi, thần linh này quá cổ xưa, khí hương hỏa của hắn có thể ngưng tụ thành pháp bảo, vượt qua những thần linh mà y từng gặp vô số lần.
“Chỉ e khí hương hỏa trên người hắn đã hình thành vài vạn năm!”
Hứa Ứng lẩm bẩm: “Một thần linh đạo hạnh mấy vạn năm, chỉ e thực lực ngang với luyện khí sĩ Phi Thăng kỳ?”
Khí hương hỏa trên người thiên tử âm đình đã cực kỳ đậm đặc, nhưng vẫn chưa tới mức có thể ngưng tụ pháp bảo, hắn mới trở thành thiên tử âm đình ba ngàn năm trước, được dân chúng thắp hương thờ cúng.
Mỗi dịp thanh minh hay các ngày lễ ở Trung Nguyên, mọi người đốt vàng mã cho người thân, lại có một phần khí hương hỏa được cống nạp, các Thông phán, Quỷ vương, Phán quan lưu lại một phần, còn lại cống nạp lên thiên tử âm đình.
Vì vậy thiên tử âm đình tụ tập được khí hương hỏa cực kỳ mạnh mẽ, có thể chống lại cường giả như Lý Tiêu Khách. Nhưng hắn lại không thể để khí hương hỏa ngưng tụ thành pháp bảo.
Hứa Ứng bảo Ngoan Thất giảm tốc độ, thu nhỏ hình thể, chậm rãi đáp xuống ngọn thần sơn kia. Quả chuông bay lơ lửng trên đỉnh đầu Hứa Ứng, đi theo y vào trong ngôi miếu rộng lớn.
Hứa Ứng gõ cửa miếu, cánh cửa kẽo kẹt mở ra, thiếu niên dẫn theo con rắn lớn đi vào trong miếu.
Tới gần vị thần linh vĩ đại này, thậm chí có thể nghe thấy đủ thứ tế lễ ồn ào, tiếng dân chúng tụng niệm, khiến người ta khó mà giữ được ý thức, rơi vào điên cuồng!
Thần linh này đã có đôi chút phong độ của thần linh Thiên đạo!
Thần linh ba mặt bốn tay nhận ra điểm bất phàm của y, đích thân tới tiếp đón y, mời y vào trong điện. Hứa Ứng dò hỏi: “Đạo huynh hưởng dụng tế lễ trên thần sơn bao lâu rồi?”
Thần linh kia có ba gương mặt, lần lượt là vui, giận và bình tĩnh. Gương mặt bình tĩnh nói: “Đã hơn bốn vạn năm. Ta quá cổ xưa, đã không nhớ nổi khi xưa mình là hồn phách của ai, vì sao được phong làm thần linh trấn thủ ngọn thần sơn này. Núi này tên là Tương Ngô sơn, vì vậy ta được gọi là Tương Ngô sơn thần.”
“Hơn bốn vạn tuổi! A Ứng, còn lớn hơn cả ngươi nữa!” Ngoan Thất và quả chuông thán phục.
Hứa Ứng nói: “Đạo huynh, ta thấy xung quanh vắng lặng không một bóng người, là ai tế lễ ngươi?”
Tương Ngô sơn thần nói: “Trong thiên địa này không phải chỉ con người mới có linh tính, còn có những sinh linh khác. Tinh linh của hoa cỏ cây cối xung quanh, trong rừng rậm có chim bay cá nhảy, cự thú đi lại trong thảo nguyên, bọn chúng đều có thể cúng bái ta. Các ngươi là luyện khí sĩ tới tìm Côn Lôn?”
Hứa Ứng xưng phải.
Tương Ngô sơn thần nói: “Ta thấy nhiều luyện khí sĩ như ngươi rồi, bọn họ cũng đang tìm kiếm Côn Lôn thần sơn. Bọn họ đi về phía kia.”
Hắn giơ tay chỉ hướng Côn Lôn thần sơn.
Hứa Ứng cảm ơn, đang định đi khỏi, quan sát trên linh thân của vị thần này có một phù văn kỳ dị, như được hình thành tự nhiên, gần như giống hệt phù văn Thiên đạo. Y đột nhiên dừng bước, dò hỏi: “Đạo huynh, thần linh cũng có thể phi thăng trở thành Thiên thần à?”
Tương Ngô sơn thần nói: “Có gì mà không được? Ta thường xuyên cảm ứng được dấu hiệu phi thăng, cảm giác trên bầu trời có Thiên đạo đang kêu gọi ta, bảo ta mau tới.”