Cứ nhìn thủ đoạn phá cấm chế của Nguyên Vô Kế là thấy, người này chiêu pháp này sắc bén, thần thông thiên biến vạn hóa, tầng tầng lớp lớp, quả thật là biến hóa tới cực điểm!
Hứa Ứng từng thấy có ai thi triển na thuật thần thông tới cấp bậc này, thầm nghĩ: “Chẳng trách Chu Tề Vân nói con cháu Nguyên gia ai nấy thông minh hơn người, Nguyên Vô Kế là lão tổ Nguyên gia, xem ra cũng vậy.”
Đột nhiên, thần quang lóe lên, một Kim Nhân vóc dáng khổng lồ từ từ bay lên, xuất hiện giữa dãy núi, cho dù cách rất xa vẫn nghe thấy tiếng vạn dân tụng niệm vang lên ong ong, khiến người ta rối loạn thần hồn!
Luyện khí sĩ tu vi thấp bên cạnh Hứa Ứng không thể chèo chống nổi, ai nấy hoa mắt chóng mặt, rơi xuống dòng sông thủy ngân.
Nhưng điều bất ngờ là bọn họ không chìm vào lòng sông mà trôi lơ lửng trên mặt nước, không chết chìm.
Nhưng ngay khoảnh khắc sau, trong dòng sông thủy ngân lại như có sinh vật gì đó, duỗi những sợi rễ mỏng manh không gì sánh được, đâm vào da thịt bọn họ. Làn da ở những chỗ bị đâm lập tức phun máu!
“Trong sông có cái gì đó!”
Luyện khí sĩ khác kêu lên sợ hãi, vội vàng tới ứng cứu. Sấu Trúc Ông nắm lấy một người kéo lên, chỉ thấy máu thịt của người được kéo đều bị xé rách, sợi rễ bạc lên tới hàng trăm, chui vào trong làn da và máu thịt người này, bám cả vào xương cốt.
Sấu Trúc Ông ra sức kéo lên, nửa người của luyện khí sĩ kia suýt bị kéo rời!
Sấu Trúc Ông thầm giật mình, không dám vận sức, đang lúc không thể làm gì thì thấy sợi rễ bạc kia đã chui khắp toàn thân luyện khí sĩ kia.
Hai mắt luyện khí sĩ kia cũng biến thành màu thủy ngân, tiếp đó thủy ngân phun ra cuồn cuộn từ tai mắt mũi miệng, rơi cả vào tay Sấu Trúc Ông!
Sấu Trúc Ông chỉ thấy bàn tay đau đớn, vội vàng lùi lại, không ngờ lại khiến làn da của mình bị kéo rách cả mảng lớn!
Hóa ra trong thủy ngân kia cũng có sợi rễ màu bạc, ngay khoảnh khắc rơi vào bàn tay hắn, sợi rễ đã đâm vào da thịt hắn, khiến vị luyện khí sĩ phi thăng này cũng không chống nổi!
Sấu Trúc Ông cố nhịn đau, nhìn bốn phía xung quanh, chỉ thấy những luyện khí sĩ vừa ra tay cứu viện những người rơi xuống nước, giờ phút này bàn tay vẫn cầm người được cứu, còn tai mắt mũi miệng của người được cứu đang có thủy ngân tràn ra ồ ạt!
Lão sợ đến vỡ mật, vội vàng cao giọng hô: “Đừng chạm vào đống thủy ngân kia!”
Nhưng lúc này đã muộn, thủy ngân rơi vào thân thể người cứu viện, lập tức có sợi rễ cực kỳ mảnh mai chui vào da thịt bọn họ, lại men theo da thịt chui vào trong mạch máu, quấn lấy xương cốt của bọn họ.
Loại rễ bạc quấn lấy xương cốt này sinh trưởng với tốc độ cực nhanh, chỉ trong chớp mắt đã bám vào xương cốt những người đó, tiếp đó thủy ngân lại chảy ra ồ ạt từ tai mắt mũi miệng những người này!
“Mau tránh họ ra!”
Sấu Trúc Ông vội vàng phất tay hét lớn, lạnh lùng nói: “Tránh hết ra, đừng tới gần!”
Những luyện khí sĩ còn lại đã sợ tới mức toàn thân run rẩy, lập tức rời xa những người bị dính thủy ngân.
Mọi người nhìn quanh, chi thấy đám luyện khí sĩ kia ngơ ngác đứng trên dòng sông thủy ngân, không chìm xuống, tai mắt mũi miệng của bọn họ đều có thủy ngân đổ ra không ngừng.
Đột nhiên vô số sợi rễ bạc chui ra khỏi mũi miệng của họ, bay lượn đầy trời!
Đám luyện khí sĩ bị ô nhiễm kia phi thân đánh về phía bọn họ, mọi người sợ hãi la ó, bỏ chạy tứ tán, xung quanh tức khắc đại loạn, không ngừng có người bị bắt hoặc bị sẩy chân rơi xuống nước, cũng có người bị ép lên bờ!
Những ai bị bắt lại, chỉ cần hơi chạm tới thôi là lập tức dính liền vào đối phương!
Người bị dính hoảng sợ la hét, liều mạng chạy trốn, dùng sức quá mạnh thì nửa người bị lột sạch, bao gồm cả xương cốt!
Những người rơi xuống sông thì bất cứ phần nào của cơ thể tiếp xúc với mặt nước là lập tức bị xâm lấn, không bao lâu sau mặt mũi đã chảy ra thủy ngân, đứng lên lao về phía những người khác!
Còn những người hoảng hốt chạy trốn lên bờ, hoặc bị ánh lửa lóe lên đốt thành tro bụi, hoặc đao quang hiện lên, bị chém thành hai nửa, chết đủ các kiểu!
Con thuyền dưới chân Hứa Ứng là thuyền lông phượng của Tiểu Phượng Tiên, tuy Tiểu Phượng Tiên không thể làm gì Hứa Ứng, nhưng ra tay rất cay nghiệt với những luyện khí sĩ khác.
Những luyện khí sĩ bị ô nhiễm còn chưa giết tới gần thuyền đã bị một ánh lửa thiêu đốt, chỉ trong chớp mắt đã cháy thành tro bụi!
Còn những luyện khí sĩ định chạy trốn lên thuyền của Tiểu Phượng Tiên cũng bị nha đầu này cho một ánh lửa thiêu chết, có lẽ Tiểu Phượng Tiên lo đối phương bị ô nhiễm hoặc thuyền của mình quá đông người bị nhấn chìm.
Ngoan Thất thấy nha đầu này hung hãn như vậy, chỉ thấy sợ hết hồn. Hắn nhớ tới những lời mình nói với Tiểu Phượng Tiên lúc trước, trong lòng không khỏi thấp thỏm: “Bà cô này không thù dai đấy chứ? Tiểu Phượng Tiên sẽ không giết A Ứng, nhưng nếu ta nói sai, chắc chắn bà cô này sẽ giết chết ta! Có lẽ ta nên học theo ngài chuông, độ lượng một chút.”
Hứa Ứng lại nghĩ tới chuyện khác: “Liệu có thể nhân lúc đại loạn Từ Phúc không để ý tới mình, âm thầm bỏ chạy?”
Một luyện khí sĩ bị ô nhiễm lao về phía Từ Phúc, ngay lập tức bị Từ Phúc nắm lấy cổ. Tai mắt mũi miệng của luyện khí sĩ kia chảy ra thủy ngân ồ ạt, ô nhiễm cánh tay Từ Phúc!
Từ trong thủy nhân có vô số sợi rễ màu bạc chui vào cánh tay Từ Phúc, nhưng lại không đâm nổi.
Hứa Ứng ánh mắt sáng bừng lên, lại thấy Từ Phúc nhẹ nhàng giơ tay gạt một vòng, nắm những sợi rễ bạc này vào tay, niết mạnh một cái rồi thản nhiên nói: “Ngươi phá được thân thể tiên nhân chắc?”
“Ầm ầm!”
Trong lăng mộ Ly Sơn, dòng sông thủy ngân uốn lượn qua núi non lại bị hắn kéo tới mức chấn động kịch liệt. Đám luyện khí sĩ bị ô nhiễm cũng bị kéo bay, từng người bị nhấn chìm trong dòng sông thủy ngân, chỉ còn lại nửa thân trên!
Thậm chí ở phía xa cũng vang lên từng tiếng kêu la. Đám na sư đi đằng trước có người bị sinh vật quỷ dị trong dòng sông thủy ngân ô nhiễm, đang chém giết với những na sư không bị ô nhiễm. Lúc này tất cả những na sư bị ô nhiễm đều bị kéo nửa người chìm xuống dòng sông, khiến họ kêu la thảm thiết.
“Ngươi có thể đỡ được lực lượng của tiên nhân ư?” Từ Phúc thản nhiên nói.
Hắn vận sức kéo mạnh, con sông thủy ngân cuồn cuộn sóng lớn, một con côn trùng thân mềm rộng khoảng mười trượng, dài không biết mấy vạn dặm bị hắn kéo từ trong sông ra!
Con côn trùng thân mềm đó văng khỏi mặt sông, vô số sợi rễ bạc đung đưa tứ phía, xé tan không trung, tiếng vù vù vang vọng.
Con côn trùng này trông như giun, không mắt không miệng không tai không mũi, cũng không có cơ quan bài tiết, nhảy tới nhảy lui trên không rồi đột nhiên co lại!
Chỉ trong chớp mắt nó đã hóa thành một con côn trùng khổng lồ màu bạc, thân thể chia rõ từng khối, như một núi thịt chi chít rễ cây, bên ngoài làn da đầy những đường vân nhăn nheo.
Con côn trùng thân mềm này có thực lực quá mạnh, tuy bị Từ Phúc lôi ra khỏi dòng sông thủy ngân nhưng vẫn chẳng hề sợ hãi, người lại tỏa ra khí tức đáng sợ của hung thú!
Nó là thượng cổ hung vật đã thức tỉnh huyết mạch hoàn toàn, thậm chí trên người còn mang theo khí hương hỏa, có thể thấy trong thời thượng cổ nó được man tộc tế lễ như thần linh!
Loại Tà thần như vậy lại bị Thủy Hoàng Đế bắt được, đặt trong lăng mộ Ly Sơn, xem như người canh giữ lăng tẩm!
Côn trùng Tà thần vung vẩy vô số sợi rễ bạc, che khuất cả bầu trời, còn chi chít hơn cả bầy ong, đập về phía Từ Phúc!
Sắc mặt Từ Phúc vẫn như thường, thản nhiên nói: “Ngươi có thể chống lại tiên hỏa không?”