Thời Vũ Tình nhướn mày nói: “Xin rửa tai lắng nghe.”
Hứa Ứng nói: “Nếu kế thừa tuyệt học vì thánh nhân xưa, chỉ có kế thừa thì có tiền đồ gì? Thánh nhân xưa đã là chuyện xưa, tương lai còn có hy vọng. Dùng tuyệt học của thánh nhân xưa để đối mặt với tương lai, chẳng hóa ra ngu xuẩn? Ta thường nghe người ta nói tiếp nối người trước, mở lối cho người sau, vừa phải kế thừa tuyệt học thánh nhân xưa, vừa phải khai sáng tuyệt học tương lai mới có thể tiến tới.”
Kiếm khí bay ra khỏi đầu ngón tay y, hóa thành từng luồng kiếm khí nhỏ bé đong đưa trên không trung, nói: “Ví dụ như ta học kiếm thuật, đầu tiên là lĩnh ngộ kiếm thuật cơ bản từ trong hộp kiếm Viên Thiên Cương, sau lại tìm hiểu được kiếm ý kiếm đạo từ vết kiếm của Lý Tiêu Khách, tiếp nữa là học được Thiên Kiếm thập tam thúc. Tới bước này kiếm thuật, kiếm ý và kiếm đạo của ta đã đạt tới mức người thường khó mà theo kịp.”
“Sau đó ta dùng lý giải của bản thân đối với thiên đạo để bổ sung cho Thiên Kiếm thập tam thức. Đi tới bước này ta đã vượt qua Lý Tiêu Khách, nếu ta còn tiếp tục học kiếm thuật kiếm đạo của người khác, làm sao ta vượt qua tiền nhân, tạo ra con đường của chính mình?”
Thời Vũ Tình nghe vậy cười lạnh nói: “Ngươi cảm thấy kiếm thuật của ngươi có thể vượt được truyền thừa của các tiền bối à?”
Hứa Ứng cười nói: “Hay là đọ thử, xem ai đi xuyên qua Kiếm Tiên Tuyệt Bích này trước?”
Chiến ý của Thời Vũ Tình dâng trào, lập tức đồng ý.
Hai người mỗi bên tự dùng kiếm ý của bản thân giao đấu với kiếm ý trên vách đá, thi triển đủ loại chiêu thức chém giết trong chiến trường ý niệm.
Lần này Thời Vũ Tình ra tay, không tiếp tục học tập kiếm thuật trên vách đá mà phá giải kiếm thuật trên vách đá, tốc độ lập tức tăng lên! Tốc độ của Hứa Ứng cũng không chậm, hai người gần như đồng thời rời khỏi vách đá này, đi tới vách đá tiếp theo!
Mười dặm Tuyệt Bích, kiếm thuật kiếm đạo và kiếm ý ở phía sau càng cao thâm khó dò, ẩn chứa huyền cơ của thiên địa đại đạo, mỗi chiêu kiếm thuật đều rất gần với đạo, kiếm ý cũng như có đạo, mang theo kiếm thẩm thấu triệt rực rỡ!
Bất tri bất giác đã qua vài ngày, Hứa Ứng và Thời Vũ Tình rèn luyện dưới Kiếm Tiên Tuyệt Bích, tu vi kiếm đạo tiến bộ nhanh chóng, ngày đi ngàn dặm.
Trên kiếm đạo, hai người đều có thành tựu và ngộ tính bất phàm, lần này muốn phân cao thấp, kiểm chứng thư hùng, cũng khai phá trí tuệ và ngộ tính của bản thân tới cực hạn.
Hai người bọn họ không câu nệ vào sở học của bản thân, thậm chí bắt đầu sáng tạo kiếm chiêu mới trong quyết đấu ý niệm, khi đối mặt với đối thủ không cách nào chiến thắng, kiếm chiêu mời thường phát huy hiệu quả khó lòng tưởng tượng.
Lại thêm sáu ngày, khoảng cách giữa bọn họ tới điểm cuối của mười dặm tuyệt bích đã càng lúc càng gần, cuối cùng đối mặt với vách đá tiên kiếm. Lúc trước Lý Tiêu Khách dừng bước ở đây, không thể thấy kiếm thuật mạnh nhất phía sau.
Thời Vũ Tình đi sâu hơn hắn một bước, cô học được kiếm thuật ở cửa ải này, sau đó không đi tiếp được.
Nhưng lần này lại khác, cô muốn dùng kiếm đạo mình học được và lĩnh ngộ được hạ gục kiếm đạo của tiên kiếm trên vách đá.
Thời Vũ Tình xốc lại tinh thần, chạm vào kiếm ý của tiên kiếm trên vách đá, lập tức cảm thấy mắt hoa lên, chứng kiến một vị nữ tiên mặc áo dài đeo dải lụa rực rỡ, dùng khí làm kiếm, tạo thành Hạo Nguyệt luân sau lưng, đứng trong hư không, lạnh lùng nhìn cô.
Kiếm ý của Thời Vũ Tình hóa thành một Hạo Nguyệt luân khác, cũng dùng khí làm kiếm, thầm nhủ trong lòng: “Sư tổ, để chiến thắng gã họ Hứa, ta nhất định phải vượt qua Hạo Nguyệt kiếm khí của ngài.”
Trong chiến trường ý niệm, Hạo Nguyệt luân phóng ra ngàn vạn kiếm khí, quét về phía nữ tiên kia, hóa thành kiếm trận, bao quanh như rồng, định bao phủ xung quanh nữ tiên kia! Thời Vũ Tình kiếm ý ngập trời, bất luận đối phương có phải sư tổ hay không, chỉ một lòng muốn chiến thắng đối thủ!
Còn vị nữ kiếm tiên kia, kiếm pháp thật quá mạnh mẽ, cắt đứt kiếm trận của Thời Vũ Tình, Hạo Nguyệt luân xoay tròn quanh người cô, trong luân bắn ra vô số kiếm khí khổng lồ, chém về phía Thời Vũ Tình!
Hai người đấu kiếm như tiên tử phi thăng, tuy bay tới bay lui, dải lụa bồng bềnh, tấm áo phất phới, nhưng sát cơ tứ phía!
Ở đằng khác, Hứa Ứng cũng cảm nhận được sự cường đại của nữ kiếm tiên, cho dù y thi triển Thiên kiếm ẩn chứa áo nghĩa Thiên đạo cũng bị nữ kiếm tiên tiện tay phá vỡ, khiến y rơi vào khổ đấu trong chiến trường ý niệm!
Hai người dốc hết trí tuệ, muốn phá giải chiêu pháp của nữ kiếm tiên kia, nhưng nữ kiếm tiên thậm chí còn có thể phá vỡ cả Thiên đạo, cho thấy thành tựu kiếm đạo kinh người!
Cuối cùng, Hứa Ứng và Thời Vũ Tình gần như đồng thời gục xuống bên trong chiến trường ý niệm. Cả hai chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, ngã lăn dưới đất, mắt trợn tròn hơi thở hồng hộc nặng nề. Bọn họ muốn mau chóng nên chọn cách đấu kiếm với nữ kiếm tiên, kiếm quang cả hai đều thua.
Hiện giờ ý niệm của bọn họ hao tổn quá lớn lại thêm kiếm chiêu bị phá, ý niệm bị đánh tan, suýt nữa hôn mê bất tỉnh. Thời Vũ Tình thở hổn hển một lúc, đột nhiên xoay người chống xuống đất, nôn thốc nôn tháo.
Hứa Ứng vốn còn chịu được, nhưng thấy cô nôn ra cũng không nhịn nổi nữa, cũng quay người nôn ra. Sắc mặt hai người đỏ lên, một lúc lâu sau mới khôi phục, liếc mắt nhìn nhau, lòng còn sợ hãi.
Đột nhiên Thời Vũ Tình cười khúc khích nói: “Bây giờ thì biết trong truyền thừa cũng có kiếm pháp kinh khủng như vậy rồi chứ?”
Hứa Ứng gật đầu cảm khái: “Kiếm thuật của vị nữ kiếm tiên này đúng là phi phàm. Nếu ta học được kiếm thuật của vị tiền bối này tức là đứng trên vai người khổng lồ, nhìn được càng xa hơn.”
Thời Vũ Tình ừ một tiếng nói: “Vị nữ tiên này là sư tổ đời thứ sáu của kiếm môn ta, là cường giả phi thăng tiên giới năm xưa, đương nhiên phi phàm. Hạo Nguyệt luân hộ thân của các đời chưởng giáo chính là do sư tổ truyền lại.”
Hứa Ứng nhìn về phía hai vách đá còn lại, ánh mắt nhấp nháy nói: “Hai vách đá này còn ở phía sau nữ kiếm tiên, kiếm thuật trên đó là ai lưu lại?”
“Vách đá sau là kiếm quyết của sư tổ đời thứ nhất.”
Thời Vũ Tình nói: “Kiếm quyết của sư tổ đời thứ nhất cần phối hợp với tiên kiếm Thời Vũ Tình mới có thể phát huy tới cực hạn. Tu luyện kiếm quyết của sư tổ cần phải đạt tới tâm linh trong trẻo không ngưng không ngại, không cản bởi vật, không dừng bởi tình.”
Cô lắc đầu nói: “Học tập kiếm quyết của sư tổ đời đầu có quá khăn. Ta tới đó chỉ nhìn một cái là đấu váng mắt hoa, tỉnh lại đã là bảy ngày sau, tiếp đó biết khó mà lùi.”
Hứa Ứng dò hỏi: “Vách đá cuối cùng thì sao?”
“Vách đá cuối cùng là căn nguyên của kiếm môn ta, Kiếm Tiên đạo thư.”
Thời Vũ Tình nói: “Sư tổ đời thứ nhất cũng có truyền thừa, truyền thừa của người tới từ Kiếm Tiên đạo thư trên Kiếm Tiên Tuyệt Bích. Đạo thư này khắc trên vách đá, năm xưa sư tổ đời đầu chỉ là một người bình thường, vô tình tới đây, thấy trên vách đá dựng đứng có vết kiếm, khắc chữ Triện, tâm thần người chấn động, tiếp đó ở lại bên dưới vách đá. Người ở đó suốt mấy chục năm, từ thiếu niên biến thành một người trung niên lôi thôi lếch thếch, tới khi sư tổ thiếu niên xuống núi đã là kiếm tiên độc bộ thiên hạ."