“Nếu na sư của hoàng thất Lý gia có thể bắn chết mầm họa Hứa Ứng, thế thì ta được tự do rồi!” Bắc Thần Tử không nhịn được âm thầm vui vẻ, chỉ hận không thể khua chân khua tay múa hát trong phòng.
“Bắn chết hắn rồi thì còn cần phù văn Trấn Ma làm gì?”
Đợi tới khi đám na sư và thần linh kia làm phép xong xuôi, vị na sư có tu vi cao cường nhất cung kính gỡ cây cung xuống, đặt mũi tên lên dây cung, ra sức giương cung.
Những na sư và thần linh khác dồn dập lễ bái, miệng tụng niệm gì đó. Một luồng khí hương hỏa quấn lên mũi tên. Đại na của Lý gia viu một tiếng, thả tay bắn tên.
Mũi tên hóa thành một vệt sáng bắn thẳng tới phòng Hứa Ứng.
Đại na của Lý gia liên tục giương cung, bắn hết cả bảy mũi tên, khi mũi tên đầu tiên bắn vào cơ thể Hứa Ứng, sáu ánh tên còn lại cũng tới trong phòng y, khóa hết mọi đường né tránh!
Bắc Thần Tử kích động tới mức cánh tay run rẩy, giọng nói cũng lắp bắp: “Nghe đồn Đinh Đầu Thất Tiễn Thư giết người vô hình, đối phương trúng tên mà hoàn toàn không có cảm giác, hồn phách lập tức bị bắn chết. Bảy mũi tên này bắn ra, mỗi tên diệt một hồn phách, bảy tên chính là thất phách, khiến hắn chết tới mức không thể chết hơn!”
Ông ta mới nghĩ tới đây thì đã thấy bảy mũi tên bắn hết, đại na Lý gia trên đỉnh núi đối diện đột nhiên run lên lẩy bẩy, miệng phun máu tươi, ngửa mặt ngã xuống đất.
Bắc Thần Tử thi triển Thiên Nhãn lại thấy rất rõ ràng, không biết vì sao hồn phách của đại na kia lại đột nhiên nổ tung, chết oan chết uổng!
Bắc Thần Tử đờ dẫn, chỉ thấy trên đỉnh núi đối diện, đám na sư và thần linh xôn xao nháo nhác, vội vội vàng vàng nâng thi thể đại na kia lên, thu dọn một chút rồi hốt hoảng bỏ đi.
“Ngay cả Đinh Đầu Thất Tiễn Thư cũng không thể bắn chết hắn...”
Bắc Thần Tử không cam lòng, vận Thiên Nhãn nhìn vào phòng Hứa Ứng, chỉ thấy trong phòng, hồn phách Hứa Ứng sáng lấp lánh, hào quang rực rỡ, thân quấn trong Bất Diệt chân linh, tỏa ra Bất Diệt linh quang. Có thể thấy Đinh Đầu Thất Tiễn Thư bắn trúng Bất Diệt linh quang, bật ngược trở lại, khiến đại na Lý gia bị bắn chết.
“Thôi, cứ chờ phù văn Trấn Ma vậy.” Bắc Thần Tử thở dài.
Đến nửa đêm, đột nhiên thành đá Đế Khâu dang trống rỗng lại đông nghìn nghịt, đâu đâu cũng có người đi qua đi lại, tiếng nói chuyện xôn xao rộn ràng. Tiểu nhị của cửa hàng bánh bao vén lồng hấp, cố ý quạt làn sương trắng tới trên đường, dụ dỗ thực khách.
Trong quán rượu, mấy vị khách say rượu đang đánh nhau.
Trong quán trà, một vị khách rảnh rỗi vừa uống trà vừa ngắm các cô nương xinh đẹp trên đường.
Còn có người bán chong chóng tre, xung quanh đầy trẻ con, lao nhao đòi mua chong chóng.
Hứa Ứng mở mắt, chỉ thấy làn gió thơm phất qua, có cô gái vén rèm châu đi tới bên giường, vừa cởi quần áo vừa lên giường nằm, lời nói như ngọc: “Ta buồn ngủ rồi, đi nghỉ trước nhé... Ngươi là ai?”
Cô gái kia kinh hãi hét lên, vội vàng đứng dậy, ôm quần áo vào lòng, hoảng sợ nhìn Hứa Ứng.
Hứa Ứng vội vàng nói: “Cô nương đừng hét! Ta không phải người xấu! Ta đi cả ngày mệt nhọc rồi, thấy ở đây không có ai nên nằm xuống nghỉ chân, định tới bình minh sẽ đi, không định khinh nhờn cô nương!”
Cô gái kia nói: “Ngươi quay lưng đi, đợi ta mặc quần áo.
Hứa Ứng quay lưng lại, chỉ nghe tiếng mặc quần áo soàn soạt vang lên, cô gái kia nói: “Ta mặc xong rồi! Ngươi quay người lại đi!”
Hứa Ứng quay người, chỉ thấy ánh sáng lạnh lóe lên, một thanh bảo kiếm gác lên vai y. Cô gái kia trợn tròn mắt, nổi giận đùng đùng quát: “Tên dâm tặc kia, dám ức hiếp tới đầu ta cơ à! Hôm nay ta sẽ cho ngươi đổ máu!”
Hứa Ứng vội vàng nói: “Cô nương, ta thật sự không định đến dây, không có ý đồ khinh bạc phi lễ gì cả. Huống chi ta là người tu hành, cô không đả thương được ta.”
Y vừa nói tới đây, vận nguyên khí, trong lòng chợt phát lạnh, không ngờ nguyên khí trong cơ thể đã không còn bóng dáng!
Bảo kiếm trong tay cô gái khẽ xê dịch, quát: “Ngươi tên là gì? Để ta xem thử con quỷ phong lưu nào chết dưới kiếm của Phùng Tuyết Nhi ta?”
Hứa Ứng phát hiện tu vi trên người mình đã hoàn toàn biến mất, trong lòng thầm lo lắng, nói: “Cô nương, ta tên là Hứa Ứng.”
“Hứa Ứng?”
Thiếu nữ kia ngây dại, đột nhiên gương mặt đỏ ửng, vứt bảo kiếm đi quay người bỏ chạy.
Hứa Ứng giật mình, đột nhiên tỉnh ngộ, vội vàng đứng dậy đang định bỏ trốn. Đúng lúc này một vị phu nhân và mấy nha hoàn dẫn thiếu nữ thẹn thùng kia đi tới. Còn cách khá xa mà vị phu nhân kia đã cười nói: “Hóa ra là cô gia tới, sao không thông báo một tiếng! Ai đưa cô gia vào khuê phòng này vậy?”
(cô gia: cách bố mẹ vợ gọi con rể)
Hứa Ứng ngạc nhiên, không hiểu đầu cua tai nheo gì cả, vội vàng nói: “Ta đã...”
Thiếu nữ kia xấu hổ nép vào một bên, lườm y một cái rồi bẽn lẽn nói: “Ta còn tưởng hắn là dâm tặc, thiếu chút nữa hại hắn...”
Vị phu nhân kia nghiêm mặt nói: “Tuy hôn sự đã được ước định từ lâu, nhưng cô nương nhà ta còn chưa qua cửa, có lý nào lại xông bừa vào khuê phòng. Cô gia đã tới, chẳng thà thế này đi, cứ để Phùng gia ta xử lý hôn sự, tránh cho người khác đồn đại linh tinh.”
“Ngài chuông! Ngài chuông!”
Hứa Ứng vội vàng gọi một tiếng, quả chuông không trả lời, Hứa Ứng lại gọi Ngoan Thất, Ngoan Thất cũng không đáp.
Hứa Ứng thầm bối rối, hạ giọng nói: “Là giấc mơ! Là ảo giác! Lát nữa tỉnh lại là được!”
Y nghĩ mình đang mơ nên bình tĩnh lại, không phản kháng.
Ngày hôm đó thành thân, tuy vội vàng nhưng đều tốt đẹp, đến đêm động phòng hoa chúc, khách khứa đã về hết, tiếng chia vui xa dần. Hứa Ứng ngồi bên giường, chỉ cảm thấy trái tim đập thình thịch loạn nhịp, tự nhủ đây chỉ là giấc mơ chứ không phải là thật, nhưng trong lòng vẫn không khỏi hồi hội.
Thiếu nữ Phùng Tuyết Nhi vén một góc khăn cô dâu lên, cười ha hả nói: “Chàng dám xông vào khuê phòng của người ta, nằm lên giường của người ta mà không dám vén khăn cô dâu của người ta à?”
Hứa Ứng dốc hết dũng khí đi tới, vén khăn cô dấu của thiếu nữ, gương mặt đỏ bừng không dám nhìn cô. Phùng Tuyết Nhi tựa người vào lòng y, cảm thấy thân thể mềm nhũn, cười nói: “Không biết vì sao khi gặp được chàng, trái tim ta cứ xôn xao. Ta cảm thấy hình như đã quen biết chàng từ lâu...”
Cô ngẩng đầu lên, ánh mắt như sao sáng. Hứa Ứng nhìn vào mắt cô, chứng kiến ánh sáng quen thuộc. Ánh sáng này, y từng thấy trong mắt Nguyên Như Thị.
Cô hôn tới, là hương vị quen thuộc. Bóng đêm kéo rèm qua, chỉ tiếc đêm xuân ngắn ngủi.
Ngày hôm sau, Hứa Ứng cảm thấy đây là một giấc mơ, trong lòng lặng lẽ gọi quả chuông, nhưng mãi vẫn không nghe tiếng trả lời. Giấc mộng này rất dài, Phùng Tuyết Nhi rời giường, cùng y tới bái kiến trưởng bối.
Thời gian đó bỗng trở thành hạnh phúc, là hạnh phúc mà thiếu niên bắt rắn khi xưa không dám nghĩ tới. Mấy tháng sau, y từ từ quên đi Ngoan Thất, quên đi quả chuông, quên cả Trúc Thiền Thiền. Y cảm thấy đó mới là giấc mơ của mình, mình không thể sống trong mơ mãi được, hạnh phúc trước mắt mới là thật. Y rất quý trọng những tháng ngày ở bên Phùng Tuyết Nhi.
Có một ngày, Phùng Tuyết Nhi nói với hắn, có vài đại pháp sư tới Đế Khâu, phụng lệnh Vũ Đế, tới Đế Khâu thực hiện Thiên Nhân Cảm Ứng.
Thiên Nhân Cảm Ứng là con đường tu hành mà một vị luyện khí sĩ họ Đổng đưa ra, giao tiếp với thiên địa thần linh.
Hứa Ứng vốn không để trong lòng, mấy vị đại pháp sư tiến hành Thiên Nhân Cảm Ứng suốt một thời gian dài, kết nối với thiên địa quỷ thần, dần dà thời tiết biến hóa cực kỳ đáng sợ, thiên địa như đổ nghiêng, mọi người trong thành đều rất lo lắng.
Nhưng cũng may không có chuyện gì xảy ra.
Một ngày nọ, Hứa Ứng tỉnh lại khỏi giấc mộng, đột nhiên bên cạnh không có ai, trong lòng y bỗng có dự cảm không lành, bước ra khỏi phòng, Phùng phủ trống rỗng, không một bóng người.
Y lảo đảo ra khỏi Phùng phủ, đường phố cũng trống trơn không một bóng người, lồng hấp ven đường vẫn bốc hơi nghi ngút, trà trong quán vẫn còn hơi ấm, thịt bò nấu chín vẫn tỏa mùi thơm.
Nhưng Đế Khâu không có một ai.
Tất cả mọi người đều biến mất.
Trong lòng y hoảng loạn, tìm kiếm thê tử của mình, tìm kiếm đại pháp sư, nhưng không thấy gì cả.
“Các ngươi đi đâu rồi?” Y gào tới khàn cả giọng, tìm kiếm khắp nơi như người điên.
“Người đâu?”
“Tuyết Nhi!”
Y cứ như mất đi tất cả, gào khóc, nước mắt giàn giụa, lẻ loi đi giữa đường phố không một bóng người.
Ngày hôm đó, y mất tất cả, y như con sói hoang bị thương, khóc tới tan nát cõi lòng.
Trời cao cho y những thứ tốt đẹp nhất nhưng lại cướp đi toàn bộ. Nếu không cho, y đã chẳng đau lòng như vậy.
Trong quán trà, một ông lão u sầu xuất hiện, trên bàn đặt một chén trà nóng hổi.
“Uống chén trà này vào, ngươi sẽ quên đi mọi chuyện xảy ra ở đây, ngươi sẽ có cuộc sống mới.” Lão già u sầu nói với y.
Hứa Ứng không còn hy vọng, lảo đảo đi về phía chén trà.
“A Ứng! A Ứng!”
Tiếng chuông vang lên, âm thanh của quả chuông như vang vọng từ nơi rất xa, càng lúc càng gần.
Hứa Ứng đột nhiên tỉnh táo lại, chỉ thấy bản thân đã đi ra ngoài đường phố của Đế Khâu từ lúc nào chẳng hay, giờ phút này y đang làm như trong giấc mơ, đứng trong tiệm trà, tay cầm một chén trà nóng hổi.
Hứa Ứng vội vàng đặt chén trà xuống, lau mặt một cái, trên mặt đẫm lệ.
“A Ứng, ngươi mộng du!” Ngoan Thất nghiêm túc nói.
“Ta mộng du?” Hứa Ứng hồn bay phách lạc nói.
Trúc Thiền Thiền nói: “Đúng vậy, ngươi mộng du, gào thét mãi không thôi. Ngươi cứ như thoáng cái mất đi tất cả, khóc lóc rất thê thảm. Trong giấc mơ ngươi luôn tìm một người.”
“Thật ư?”
Hứa Ứng khôi phục bình tĩnh, cúi đầu nhìn chén trà trên bàn. Chuyện trong mơ có phải là thật không? Hay chỉ là một giấc mơ quá giống thật?”
“Nếu là thật thì đây là một chén Mạnh Bà thang.”
Y cầm chén trà từ ba ngàn năm trước lên, uống một hơi cạn sạch, là hương vị quen thuộc.