Nguyên phu nhân và Nguyên lão thái gia thân thể yếu ớt, không chịu được gió rét bên ngoài nên bảo Ngoan Thất dịch ra một chỗ, miễn cưỡng chen vào.
Đám người Hứa Ứng khá đông, bèn trèo lên đỉnh đầu Ngoan Thất, hứng gió uống sương, ngồi trên mặt đất.
Đám người Hoa Tiêm Trần thấy thế bước lên trước một bước, định ngăn cản bọn họ mang Hứa Ứng đi. Phượng Tiên Nhi vội vàng giơ cánh, ngăn cản bọn họ, nói: “Chúng ta không phải đối thủ của lão già kia, có ra tay cũng chỉ là chịu chết vô ích mà thôi! Cứ đợi Từ Phúc lão tổ trở về rồi tính!”
Trên xe, Trúc Thiền Thiền trợn tròn hai mắt nhìn Hứa Ứng và Nguyên Vị Ương. Chỉ thấy hai người một thì giả bộ như thường, một thì há miệng muốn nói.
Đột nhiên Hứa Ứng phá tan không khí trầm mặc, nói: “Sau khi từ biệt ở Thần Đô, ta đã mất trí nhớ. Rất nhiều chuyện không còn nhớ rõ, chỉ nhớ một số chuyện với nàng.”
Nguyên Vị Ương cười nói: “Còn nhớ cá cược giữa ta và ngươi không?”
Hứa Ứng suy nghĩ, lắc đầu.
Nguyên Vị Ương nói: “Cá cược của chúng ta là nếu ngươi bổ sung được chỗ khuyết thiếu của Nguyên Đạo Chư Thiên cảm ứng, ta sẽ làm chủ gả muội muội Như Thị cho ngươi. Còn nếu ta bổ sung được chỗ khuyết thiếu của môn công pháp này, ngươi phải đáp ứng ta một chuyện. Bây giờ ta đã bổ sung xong chỗ khuyết thiếu của môn công pháp này, tu luyện nó là có thể luyện hóa tiên dược của bí tàng Hoàng Đình. Ngươi thì sao?”
Hứa Ứng lắc đầu nói: “Ta mất trí nhớ ba tháng, không nhớ chuyện cá cược này. Ta thua. Hơn nữa ta không thích muội muội Như Thị của ngươi.”
Nguyên Vị Ương trong lòng lạnh buốt.
Đúng lúc đó, Hứa Ứng nắm lấy hai tay cô, ánh mắt nóng bỏng như lửa, nói: “Ta thích nàng! Ta thích nàng nắm lấy tay ta chạy khắp phố lớn ngõ nhỏ; ta thích nàng dẫn ta đi qua con đường núi hương hỏa; ta thích nàng nằm cạnh ta ngắm nhìn bầu trời; ta còn thích nàng ghé sát mặt ta, khiến ta ngửi thấy hương thơm son phấn trên gương mặt nàng.”
Nguyên Vị Ương lòng loạn như ma, hoảng hốt nói: “Hứa yêu vương, trí nhớ của ngươi sai rồi, đó là muội muội của ta...”
Hứa Ứng nắm lấy tay nàng, không chịu buông ra, cười nói: “Ta nhớ là nàng. Chúng ta còn cùng nhau hái hoa hòe trên cây hòe lớn, cùng bắt Long Thu.”
Nguyên Vị Ương sắc mặt đỏ bừng, nhỏ giọng nói: “Ngươi buông tay, ngươi buông tay trước đã! Người ngươi nói là muội muội của ta, không phải ta...’
Trúc Thiền Thiền ngồi bên cạnh, cười híp cả hai mắt, không nói một lời, thầm nghĩ: “Lớn chuyện rồi lớn chuyện rồi. A Ứng bị phong ấn Trấn Ma niêm phong ký ức kiếp này, nhớ sai cả cô gái mà mình thích. Hai tên xấu xa quả chuông với rắn lớn, lại chẳng chịu nhắc nhở hắn, chỉ một lòng muốn xem trò hay.”
Đột nhiên cô nhảy thẳng tới, đi đến sau lưng Nguyên Vị Ương, cười nói: “Các ngươi nhìn lại xem hai gã đàn ông con trai lại đi cầm tay nhau nắn bóp, có gì hay chứ? Người như ngươi...”
Cô vươn tay ra từ sau lưng Nguyên Vị Ương, đặt tay lên ngực Nguyên Vị Ương rồi cười nói: “Bóp một cái là biết ngay đàn ông... Hả?”
Trúc Thiền Thiền lộ vẻ nghi hoặc, lại nhéo nhéo, hạ giọng nói: “Chuyện gì thế này? Vì sao...”
Cô buông hai tay ra, lại nhéo nhéo của mình, lẩm bẩm: “Mềm quá, không chênh lệch mấy.”
Cô hồn bay phách lạc đi khỏi.
Quả chuông còn đang cường “lách cách lách cách”, đột nhiên ngưng bặt, kinh ngạc nói: “Cái gì?”
Con rắn cũng đang nén cười không dám lên tiếng, giờ phút này cũng cực kỳ kinh ngạc.
Nguyên Vị Ương tránh khỏi Hứa Ứng, chỉnh trang lại y phục bị Trúc Thiền Thiền làm xộc xệch nghiêm mặt nói: “Hai vị đừng kinh bạc như vậy nữa. Nếu không chẳng thể làm bằng hữu nữa đâu.”
Hứa Ứng vội vàng ngồi nghiêm chỉnh nói: “Vị Ương dạy chí phải, ta vốn không phải người khinh bạc như vậy, có lẽ ký ức của ta hơi hỗn loạn, còn phải điều chỉnh một thời gian.”
Nguyên Vị Ương thầm thở phào nhẹ nhõm, cười nói: “Sau khi ta tìm hiểu pháp môn cải tiến Nguyên Đạo Chư Thiên cảm ứng, đã thử nghiệm một chút, có thể luyện hóa tiên dược Hoàng Đình. Ta cũng truyền lại cho gia tộc. Bây giờ gia tổ luyện hóa tiên dược, đã không còn nỗi lo bị ăn thịt. Lần này gia tổ không hề bị trận huyết tế kia ẩn hóa, có thể đánh một trận sống mái với nam tử mặt sẹo kia.”
Hứa Ứng ngạc nhiên, nói: “Vô Kế lão tổ cường đại đến vậy à, có thể đối đầu chính diện với Từ Phúc?”
Nguyên Vị Ương không biết vì sao y ngạc nhiên như vậy. Hứa Ứng đã thấy chiến lực của Từ Phúc khủng khiếp tới mức nào.
Trong Hoắc Đồng động thiên, luyện khí sĩ thượng cổ chết đi biến thành máu thịt tà ác, bị Tam Muội chân hỏa của Từ Phúc thiêu sạch sành sanh. Trong lăng mộ Ly Sơn, Kim Nhân hoàng lăng thậm chí ngay lúc thức tỉnh đã bị hắn kiềm chế, không thể tỉnh lại!
Côn trùng Tà thần trong dòng sông thủy nhân không thể đối phó được với tiên thể tiên lực và tiên hỏa của hắn, bị đốt thành tro bụi.
Hắn đứng trên Phương Trượng tiên sơn, đại chiến với đám na tiên, cho dù khoảng cách xa xôi nhưng Hứa Ứng vẫn thấy Từ Phúc giơ tay giải quyết một na tiên, căn bản không cần thi triển chiêu thứ hai!
Nguyên Vị Ương chỉ luyện hóa tiên dược trong cơ thể mà có thể sánh ngang với Từ Phúc?
“Lão tổ nhà ta còn giải mã được một môn luyện khí sĩ cổ xưa nhắm thẳng tới phi thăng, tên là .”
Nguyên Vị Ương cười nói: “Người dùng Hoàng Đình Chứng Đạo công làm chủ, khí na song tu nên mới có thành tựu như vậy.”
Hứa Ứng lập tức hiểu ra, cười nói: “Chẳng trách.’
Hắn nhìn về phía Nguyên Vô Kế đang chữa thương trên càng xe, lúc này giọng nói của quả chuông vang lên nói :”A Ứng, e là tu vi thực lực của Nguyên Vô Kế lúc này đã sánh ngang với Chu Tề Vân trước khi phi thăng? Nhưng ta đoán lực lượng của Từ Phúc vượt xa Chu Tề Vân.”
Hứa Ứng không nói gì.
Từ Phúc đứng trên Phương Trượng tiên sơn sẽ là tiên nhân chân chính. Nguyên Vô Kế có thể giao chiến ngang cơ với Từ Phúc, khiến y rất khó hiểu.
Nguyên Vô Kế như cảm nhận được ánh mắt của y, ngẩng đầu nhìn y, mỉm cười, lại khẽ gật đầu với Hứa Ứng một cái.
Hứa Ứng khẽ cúi người, hạ giọng nói: “Ngài chuông, nói chuyện trước mặt hắn đừng dùng thần thức. Hoàng Đình là tiên dược thần thức, ngươi dùng thần thức là múa rìu qua mắt thợ, không lừa được tai mắt người ta đâu.”
Quả chuông trong lòng nghiêm nghị: “Ngươi nói là hắn nghe thấy ta nói?”
Hứa Ứng lặng lẽ gật đầu.
Quả chuông giật nảy mình, vội vàng bay khỏi Hỗn Độn hải, tới khu vực Hi Di của Hứa Ứng, đi ngang qua Huyền Quan, qua Thiên sơn đảo ngược, tới tầng thứ tư của Hứa Ứng.
Trên bầu trời của tầng này, thủy hỏa giao luyện, xao động không thôi. Hứa Ứng đang bị vây trong cửa ải này, còn chưa đột phá.
Nếu thần thức hồn phách có thể tiến vào thủy hỏa, phát động Tam Muội chân hỏa và Tam Muội thần thủy, luyện Kim Đan trong lô đỉnh, sẽ trở thành cao thủ trong luyện khí sĩ!
Quả chuông và hồn phách Hứa Ứng tới cạnh nhau, viết mấy chữ xiêu xiêu vẹo vẹo dưới đất, nói: “Hắn có thể giao chiến ngang hàng với Từ Phúc, chứng tỏ thực lực của hắn vượt xa Chu Tề Vân trước khi độ kiếp! Từ Phúc có thể bỏ qua tiếng chuông của ta trong lúc ta mạnh mẽ nhất, giơ tay nắm lấy quai chuông của ta, chắc Chu Tề Vân cũng không làm nổi! Hắn có thể đánh ta bị thương, nhưng tuyệt đối không thể dễ dàng như Từ Phúc.”
Hứa Ứng cũng viết mấy chữ dưới đất nói: “Chu Tề Vân từng nói, Nguyên Vô Kế thua trong tay hắn. Thế thì nguyên nhân gì khiến thực lực của Nguyên Vô Kế tăng vọt như vậy?”
Một người một chuông im lặng, bọn họ có vài suy đoán chẳng lành.
Hứa Ứng hỏi: “Chỉ trong sáu tháng ngắn ngủi, liệu hắn có thể vượt qua Chu Tề Vân, đạt tới trình độ của Từ Phúc không?”
Quả chuông nói: “Nếu không thể, vậy Nguyên Vô Kế có phải là Nguyên Vô Kế nữa không?”