Mục lục
Trạch Nhật Phi Thăng - Bản dịch Full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Giọng nói của bọn chúng vang lên rõ ràng từ vực sâu, vọng khắp dãy núi.

Hứa Ứng và Nguyên Vị Ương ngẩng đầu nhìn lên, sáu vị na tổ Na Dương Na Lý vốn không biết bọn họ đã bại lộ trên bầu trời Côn Lôn sơn, cũng không biết mọi hành động của họ đều bị mọi người ở Côn Lôn sơn nhìn thấy.

Bọn họ càng không biết mỗi lời nói của bọn họ đều vang vọng tới tai mọi người trên Côn Lôn sơn!

Hành động của bọn họ khiến mọi người choáng váng kinh hãi.

Giọng nói của thiếu niên áo vàng vang lên, giọng nói đầy hoang mang: “Chẳng phải năm mươi tư vị tiên nhân kia phi thăng rồi à? Sao bọn họ lại dừng lại giữa không trung? Vực sâu này là gì? Sao trên trời lại có vực sâu?”

“Con mắt kia là cái gì?”

Thiếu nữ áo tím còn khủng hoảng hơn hắn, lớn tiếng hỏi: “Vì sao trong vực sâu lại có một con mắt khổng lồ?”

Mọi người cực kỳ kinh hãi, có người lớn tiếng nói: “Na tổ Na Dương nói cá lớn, nói tiên dược là sao? Ai là cá, ai là tiên dược?”

“A ba a ba!” Lâm các chủ Bồng Lai các vẻ mặt sợ hãi, lớn tiếng nói.

Trước con mắt khổng lồ che khuất cả bầu trời, giọng nói của na tổ Na Phàm vang lên: “Năm xưa chúng ta đoạt được động thiên lục bí của vị kia, từ đầu đến cuối vẫn khó mà cấy ghép thành công, trở lại Côn Lôn làm na tổ cũng không tệ, ba ngàn năm thu hoạch một lần. Hơn bốn vạn năm qua, lượng tiên dược mà chúng ta thu được cũng đủ để phi thăng rồi.”

Na Tướng cười lạnh nói: “Phi thăng? Làm sao phi thăng? Ai dám nói thực lực của mình bây giờ vượt qua hắn năm xưa? Na Bành, ngươi có dám không? Hay là Na Để ngươi dám?”

Mấy vị na tổ kia đều không nói gì.

Đột nhiên, Na Dương cười ha hả nói: “Hơn bốn vạn năm qua, chúng ta thu hoạch được nhiều tiên dược như vậy, cho dù kém hắn năm xưa nhưng cũng không chênh lệch nhiều. Nhất là thời đại bây giờ, na pháp lưu truyền rộng rãi, trên đời khắp nơi đều là người tu na, na sư trong ba ngàn năm qua phải bằng ba đến lăm lần thu hoạch trong quá khứ!”

Na Bành nghe vậy cảm khái nói: “Đúng vậy, trước kia na pháp chỉ được lưu truyền trong quy mô nhỏ, lén lén lút lút, luyện khí sĩ truyền cho đệ tử, để đệ tử tu thành na tiên rồi tới thu hoạch đệ tử, hái đại dược trong thân thể đệ tử kéo dài tuổi thọ. Sau đợt đại thanh tẩy ba ngàn năm trước, na pháp đã thay thế luyện khí, đâu đâu cũng là na tu, quy mô lớn hơn trước kia nhiều.

Na Để cũng không nhịn được cảm khái nói: “Trong số chúng có kẻ trồng rau hẹ, có kẻ câu cá, thu hoạch được từng nhóm na tiên. Còn có kẻ biết chơi, thành lập cả môn phái thu hoạch, có kẻ thành lập thế gia thu hoạch. Trong mấy trăm năm ngắn ngủi là tích lũy được lượng lớn tiên dược.”



Na Tướng đi về phía nam nhân đội nón che, chuẩn bị thu hoạch, nói: “Bọn chúng còn chơi trò cá lớn nuốt cá bé, tiên dược thu thập được từ Lục Đại Bỉ Ngạn càng lúc càng tập trung, cuối cùng sau mấy ngàn năm thôn tính lẫn nhau, tiên dược sẽ quy tụ trên người khách câu cá với kẻ cắt rau hẹ cường đại nhất.”

Na Lý đi về phía chủ nhân Nê Hoàn cung, cười nói: “Cứ ba ngàn năm chúng ta lại thu hoạch một lần, mỗi lần chỉ cắt đám khách câu cá, kẻ cắt rau hẹ này là tích lũy được lượng lớn tiên dược. Lại lợi dụng động thiên của người kia luyện hóa, đủ để phi thăng.”

Na Dương đi về phía một luyện khí sĩ cổ xưa khác, nió: “Luyện khí sĩ và na sư tới Côn Lôn sẽ tuyên dương sự tích năm mươi tư vị cường giả phi thăng, đồn khắp Chư Thiên Vạn Giới, đến lúc đó người người trong Chư Thiên Vạn Giới đều tu luyện na pháp. Ba ngàn năm sau sẽ có lượng cá nhiều tới không thể tưởng tượng nổi, ồ ạt tới Côn Lôn, tranh giành tiên đan của chúng ta.”

Na Phàm đi về phía Phương Trượng tiên sơn, cười nói: “Thu hoạch khắp Chư Thiên Vạn Giới thì không cần lâu, nhiều nhất một hai lần thôi là cảm thấy có thể vượt qua trình độ của người kia năm xưa, phi thăng lên trời, trỏ thành tiên nhân chân chính!’

Na Lý cười nói: “Bọn chúng bị chúng ta ăn thịt, còn phải tôn chúng ta là na tổ!”

Bên dưới, trên Côn Lôn sơn, từng luyện khí sĩ từng na sư na tiên trợn mắt há hốc mồm, như con vị bị xách cổ, ưỡn thẳng lên trời, nhìn lên không trung, gương mặt mang đủ loại biểu cảm.

Có người điên cuồng, có người không thể tin nổi, có người tuyệt vọng.

Có người lẩm bẩm: “Lừa gạt ư? Cảnh tượng trên tời chi rlà lừa gạt?”

“Chắc chắn là ảo ảnh! Các ngươi nhìn kìa, các tiền bối pì không hề động đậy chút nào!”

Còn có người kêu lên: “Là Thiên ma! Thiên ma tạo ra ảo ảnh! Các đọa hữu,của ó nhớ na tổ Na Lý đã nói có Thiên ma lẻn vào trong chúng ta không? Côn Lôn bị Thiên ma xâm lấn, bọn chúng tạo ra ảo ảnh che mắt chúng ta, khiến chúng ta hoài nghi con đường tuh.!”

Lập tức có người phụ họa: “Không sai, chắc chắn là Thiên ma!”

“A ba a ba!” Lâm các chủ Bồng Lai các lòng đầy căm phẫn, kêu ầm lên.

Nhạn Không Thành nhìn sang phía Thanh Sương sư tổ bên cạnh, lo lắng bất an: “Sư tổ, cảnh tượng trên trời có phải Thiên ma chế tạo không?”

Kiều Tử Trọng vẫn giữ gương mặt cứng đơ: “Cứ xem đi.’

Hắn dừng lại một chút rồi nói: “Đúng là có khí tức của Thiên ma, nhưng không ở trên Côn Lôn sơn mà ở trên trời.’



Nhạn Không Thành lộ vẻ ước ao, lẩm bẩm: “Thế tức là trên trời chỉ là ảo ảnh do Thiên ma tạo ra, mê hoặc thế nhân, nhiễu loạn đạo tâm của ta.”

Tổ Long ngửa mặt nhìn lên trời, thu ánh mắt lại, tiếp tục đo đạc Côn Lôn, hạ giọng nói: “Từ Phúc sắp ra tay rồi.”

Chu Thiên tử ngửa mặt nhìn lên bầu trời nói: “Có lẽ đan phương tiên dược có vấn đề, năm mươi ba tu sĩ phi thăng khác ăn vào tiên đan đều chìm vào hôn mê. Nhưng Từ Phúc đã thấy đan phương, chắc hắn có phòng bị. Hắn sắp ra tay rồi.”

“Từ Phúc sắp ra tay.” Phượng Dao nhìn bầu trời, nói nhỏ.

Hứa Ứng và Nguyên Vị Ương cũng nhìn lên bầu trời chỗ mình, cảnh tượng trên bầu trời khiến bọn họ không khỏi nhớ lại tình cảnh mình cảm ứng được khi ở lăng mộ Ly Sơn.

Lúc đó cũng là một con mắt như vậy, tình hình thi thể tiên nhân lơ lửng trong ánh mắt.

Thi thể tiên nhân kia là cường giả bị sáu vị na tổ ăn thịt, hay có lai lịch khác?

“Từ Phúc sắp ra tay rồi.” Hứa Ứng đột nhiên nói.


Nhưng ngay lúc này, Từ Phúc trên tiên sơn đột nhiên xuất thủ.


Hắn không tấn công na tổ Na Phàm mà phát động một môn thần thông, xuất hiện một quả chuông đồng xanh lớn, trên vách chuông là ngọn núi đồng thau như tay cầm của quả chuông, trên tay cầm quả chuông lại khắc dấu đủ loại đạo tượng mỹ lệ!


Từ Phúc giơ tay vỗ, quả chuông vang coong một tiếng, cho dù đang ở bên ngoài bầu trời cũng vang tới rõ rành rành trong tai mọi người, đinh tai nhức óc!


Con mắt khổng lồ bị tiếng chuông chấn tới mức chảy nước mắt, đột nhiên khép lại.


Na Phàm kinh ngạc nói: “Tên này giả bộ hôn mê!”


Tiếng chuông lướt qua, tất cả mọi người trên Côn Lôn sơn đều có cảm giác đạo âm truyền tới tai, vọng sâu vào tinh thần, cả hồn phách, Nguyên Thần, Kim Đan của bản thân như được ngọc dịch quỳnh tương tẩy rửa, trở nên trong trẻo không gì sánh được.


Na Phàm lập tức tấn công về phía Từ Phúc, năm vị na tổ khác cũng vừa sợ vừa giận, đồng thời ra tay tấn công tới!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK