Bắc Âm Đại Đế thi lễ từ xa nói: “Đạo hữu yên tâm, ta nhớ thiện duyên này. Nếu ta bị bắt, sẽ tuyệt đối không khai ngươi ra.”
Hắn vừa dứt lời, Hứa Ứng nhảy thẳng lên, Tam Sinh thạch dưới đầu đột nhiên nổ tung, tan thành bột phấn!
Cùng lúc đó không trung Phong Đô sơn bỗng trở nên âm u không gì sánh được. Đột nhiên một luồng tiên quang chiếu qua tầng mây đen dày đặc, ong một tiếng đánh lên người Bắc Âm Đại Đế và Hứa Ứng, soi sáng cả hai người.
Bắc Âm Đại Đế hừ lạnh một tiếng, Nguyên Thần nhảy ra, giơ tay gạt một cái, xóa cả tiên quang và mây đen đi.
“Không nên ở lại nơi này.”
Bắc Âm Đại Đế nói: “Hứa đạo hữu, chuyện ta phục sinh đã đồn tới Tiên giới, còn dùng Tam Sinh thạch giúp ngươi tìm kiếm ký ức kiếp trước, bị để mắt tới rồi. Không bao lâu sau sẽ có người tới giết ta. Năm xưa trong thời kỳ toàn thịnh ta còn không phải đối thủ, chết nhiều năm rồi, chỉ e càng không phải đối thủ. Chúng ta phải mau chóng rời khỏi Minh Hải.”
Hứa Ứng mơ màng tỉnh lại từ Tam Sinh thạch, cảm thấy thất vọng mất mát.
Y vừa quay lại trận chiến Phong Thần ở Triều Ca, chỉ thấy có Thiên thần tham gia đại chiến Thương Chu, còn chưa được thấy chân tướng trận chiến Phong Thần thì đã bị đánh thức, không khỏi mất mát.
Y cũng biết chuyện quá khẩn cấp. Tây Vương Mẫu di chuyển Côn Lôn thần sơn, Đông Nhạc sau khi phục sinh cũng rời khỏi vị trí ban đầu nhảy vào Minh Hải. Hiển nhiên những thần linh cổ xưa này đều cho rằng kẻ địch cực kỳ cường đại, e là đi chậm một bước thôi sẽ bị bọn chúng bắt được.
Chuyện ký ức bị phong ấn đành phải đợi sau này rồi tính.
“Đây là nơi ngươi sinh ra, Bắc Âm tiên sinh làm thế nào dời Phong Đô sơn đi?” Hứa Ứng dò hỏi.
“Đơn giản!”
Bắc Âm Đại Đế đi vào trong cung điện thay y phục, cởi bỏ trang phục đế hoàng, khôi phục lại cách ăn mặc già nua, cầm theo cây đèn nói: “Ta biến núi này thành lửa đèn.”
Nói đoạn quăng cây đèn lên, chỉ thấy cây đèn dầu càng ngày càng lên cao, ánh đèn càng ngày càng rực rỡ, treo trên không trung, cực kỳ lóa mắt. Nơi hào quang chiếu xuống, ngay cả Phong Đô thần sơn cũng không còn góc tối.
Sau khi hào quang thu liễm, toàn bộ thần sơn đã ở trong lửa đèn. Hứa Ứng và Bắc Âm Đại Đế đứng trên núi, bốn phía là minh hỏa âm u. Đột nhiên có cá lớn bay tới, xuyên qua lửa đèn, múa lượn xung quanh Phong Đô thần sơn.
Bắc Âm Đại Đế dẫn theo Hứa Ứng bay ra khỏi lửa đèn, chỉ thấy chiếc thần đăng kia càng ngày càng nhỏ, con cá cũng biến thành cực kỳ nhỏ bé, còn không lớn bằng đầu ngón tay, như lá liễu vừa nảy mầm, bay tới bay lui quanh lửa đèn.
Cá lớn chui vào trong lửa, hít một hơi minh hỏa, phun ra từ lỗ trên đầu.
Hứa Ứng nhìn về phía lửa đèn, quả nhiên lửa đèn là hình dạng Phong Đô sơn.
Thần kỹ như vậy, thật không thể tưởng tượng nổi.
Bắc Âm Đại Đế thu dọn xong xuôi, dò hỏi: “Hứa đạo hữu, nếu ta cưỡi cá đi lại trong dương gian, liệu có khiến người ta kinh ngạc không?”
Hứa Ứng gật nhẹ đầu.
Bắc Âm Đại Đế thầm than đáng tiếc, đành cầm đèn theo y rời khỏi Minh Hải, nói: “Chúng ta không thể đi chung đường, đành từ biệt tại đây. Hứa đạo hữu, ta tặng ngươi một ánh đèn, đưa ngươi ra khỏi Minh Hải.”
Hứa Ứng tiếc nuối, có lòng muốn theo hắn, để hắn phá giải phong ấn ký ức giúp mình, vì vậy y nói: “Bắc Âm tiên sinh, ta cũng không yếu, chúng ta đi cùng nhau, ta sẽ tuyệt đối không kéo chân ngươi. Ngươi không cần lo làm liên lụy tới ta, ta tự nguyện.”
Bắc Âm Đại Đế thoáng chần chừ nhưng vẫn ăn ngay nói thật: “Hứa đạo hữu, không phải ta sợ mình làm liên lụy tới ngươi mà là sợ ngươi làm liên lụy tới ta. Chuyện trên người ngươi nghiêm trọng hơn ta nhiều. Đạo hữu, kết một thiện duyên, tha ta một mạng, ta xin ghi nhớ trong lòng!”
Hứa Ứng cực kỳ kinh ngạc.
Bắc Âm Đại Đế nói: “Ngươi cũng không cần lo lắng, chắc chắn ta sẽ báo đáp thiện duyên của ngươi. Dưới trướng ta cũng có vài nhân vật lợi hại, trong thời gian ta không có mặt, chắc cũng đã đến nhưng nơi khác, ta sẽ tìm lại bọn họ. Sau khi tìm được họ, ta lại tới tìm ngươi, phá giải phong ấn ký ức cho ngươi!”
Hắn phóng ra một ánh đèn, thúc giục: “Hứa đạo hữu, lên đường sớm thôi. Lúc ngươi bị bắt đừng làm liên lụy tới ta.”
Hứa Ứng cứng họng, nhưng thấy ánh mắt tha thiết của Bắc Âm Đại Đế, cuối cùng dành đi vào ngọn đèn, chạy men theo ánh đèn.
“Đúng rồi, Hứa đạo hữu, ngươi nên tới Không Minh động thiên ở Ủy Vũ sơn một chuyến. Ta phát hiện một cặp nam nữ trốn ở đó, có liên quan tới phong ấn của ngươi!”
Bắc Âm Đại Đế đưa y ra khỏi Minh Hải rồi mới thở phào nhẹ nhõm, cũng lập tức rời khỏi Minh Hải, thầm nghĩ: “Nếu đi chậm e là sẽ bị vây đánh! Nhưng nói đi cũng phải nói lại, không biết những năm qua đám thuộc hạ của ta đã làm gì, có chịu nhận vị Đại Đế ta đây nữa không?”
Nói xong đi về phía xa.
Hứa Ứng men theo ánh đèn ra khỏi Minh Hải, thầm nghĩ: “Không Minh động thiên ở Ủy Vũ sơn? Một cặp nam nữ? Chẳng lẽ là bọn chúng?”
Trên cầu Nại Hà, Mạnh Bà đưa mắt nhìn Bắc Âm Đại Đế rời khỏi Minh Hải, cũng thở phào một tiếng, hạ giọng nói: “Đạo huynh, lúc chết ngươi phải thật nghĩa khí vào, đừng có khai lão thân ra. Ngày giỗ ngươi lão thân sẽ dâng cho ngươi một nén hương! Thiện tai, thiện tai!
๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑
Thế giới Thiên Đạo, khắp nơi tràn ngập khói lửa, là khí hương hỏa do chúng sinh lễ bái Thiên thần. Chư thần Thiên đạo đều tự hấp thu khí hương hỏa, còn có người cảm ứng lễ bái dưới hạ giới, cho nửa người hạ phàm, hưởng thụ vật tế của lê dân bách tính.
Đúng lúc này một tấm tiên chiếu bồng bềnh trôi dạt từ trên trời xuống, hạ vào thế giới Thiên Đạo,đột nhiên tỏa hào quang rực rỡ.
Trong tiên chiếu vang lên một giọng nói hùng hồn: “Tuyên chỉ, hiện có phản tặc hạ giới Phong Đô, Đông Nhạc, Côn Lôn làm loạn, còn có phản tặc Hứa Ứng gây rối, Điều Lôi Hỏa Công Bộ thống lĩnh chư thần Thiên đạo hạ giới dẹp loạn. Khâm thử.”
Trong thế giới Thiên đạo, đám Thiên thần quay sang nhìn nhau.
Thiên Lý Thượng Thần nói: “Đã lâu rồi không gặp tiên quan của Lôi Hỏa Công Bộ, hình như Lôi Hỏa Công Bộ không có ai quản lý, tiên chiếu này rơi thẳng xuống tay chúng ta. Hay là chúng ta vượt quyền Lôi Hỏa Công Bộ, gửi thư...”
Thiên Cương Thượng Thần vội vàng ngăn hắn lại, cười nói: “Chẳng phải chúng ta vẫn muốn hạ giới à? Chư Thiên Vạn Giới, đạo thống của chúng ta không nhiều, thần miếu cũng ít, khí hương hỏa thờ cúng chúng ta chỉ qua loa tầm thường. Phải để chúng sinh hạ giới biết tới Thiên uy, biết kính biết sợ, có vậy mới cống nạp cho chúng ta, tăng cường khí hương hỏa của chúng ta. Nếu ngươi báo lên, có quản lý được phái xuống, làm gì còn chuyện tốt như vậy?”
Chu Thiên Chính Thần dồn dập tán đồng nói: “Có khí hương hỏa thờ cúng, thực lực của chúng ta sẽ tăng vọt, không khéo còn có thể khôi phục vinh quang viễn cổ!”
Thiên Lý Thượng Thần nghe vậy cầm tiên chiếu cười nói: “Đã vậy, chúng ta phụng chỉ hạ giới thôi!”