Lại qua không lâu, máu thịt đó thu nhỏ tới cực hạn, từ từ mở ra, từng luồng sáng xuyên qua máu thịt chiếu ra, miễn cưỡng thấy được hình người.
Hắn đứng dậy từ trong máu thịt, đi ra ngoài.
Từng vầng sáng bao phủ bên ngoài hình người, khiến hắn trông rất khác thường.
Nhưng càng khác thường hơn nữa là sau lưng hắn lại xuất hiện thêm một hắn nữa, cũng có hình người, bên ngoài cũng có hào quang nhiều tầng.
Sau lưng hắn thứ hai lại xuất hiện một hắn nữa, cũng có hình dạng như vậy.
Tiếp đó hắn thứ tư, thứ năm, thú sáu, chỉ trong thời gian ngắn ngủi đã có không biết bao nhiêu hắn xuất hiện!
Nhìn từ sau lưng hắn tới phía trước chỉ có thể thấy một hắn, nhìn từ chính diện cũng chỉ thấy một hắn. Nhưng chỉ cần ánh mắt lệch đi một chút là có thể thấy vô số hắn, cứ như con rết khổng lồ do vô số vật hình người tạo thành!
Những hắn này đứng sau lưng hắn, rõ ràng không thấy điểm cuối nhưng lại không chiếm bất cứ không gian nào.
Hắn ngửa đầu nhìn lên trời, như đang tìm kiếm tung tích Cửu Long sơn, một lúc lâu sau mới xoay người lại, quay về phía cửa miếu cổ.
Phù văn Phong Cấm trên tấm biển đã bị mài mòn, chỉ còn lại cánh cửa đứng đó lẻ loi trơ trọi.
Hắn giơ bàn tay lên, chỉ thấy trong căn miếu đã tan thành bột phấn lại đột nhiên mọc từ dưới đất lên, cát bay đá chạy, chẳng bao lâu sau ngôi miếu đã tái hiện, cứ như như bao giờ bị phá hủy.
Hắn đi lại trong miếu thờ, quan sát bức tranh trên vách tường.
Tranh tường là tội dân bị hắn nô dịch vẽ lên, năm tháng có thể tùy tiện ăn mòn trang giấy, ăn mòn tấm lụa, nhưng muốn ăn mòn bức tranh tường thì phải có thời gian dài dằng dặc.
Hắn đứng trước một bức tranh tường.
Trong tranh là cảnh rất nhiều tồn tại như hắn cùng vây quét tội dân, nhưng không có hắn.
Ánh mắt hắn nhìn vào một con chim lớn trong bức tranh, đó là một con chim có ba chân, chính là Kim Bất Di vừa dùng hai thanh thần đao đối phó với hắn!
Nhưng khi đó Kim Bất Di đang lúc tráng niên, thần lực còn khủng khiếp hơn hiện tại!
ánh mắt hắn tìm kiếm, cuối cùng nhìn thiếu niên trên lưng Kim Bất Di.
“Khí tức Thiên đạo. Ngươi là hy vọng để ta trở về Thiên đạo!”
Giọng nói của hắn như chim hót, thần thức cường đại tuôn trào, xâm nhập hư không, tìm kiếm Chư Thiên Vạn Giới, tìm kiếm thiên địa linh căn âm đình ở Thái Ất Tiểu Huyền Thiên!
Khương Tề giả danh Thiên đạo truyền âm cho Chư Thiên Vạn Giới, đương nhiên cũng truyền tới vùng đất Thiên khiển.
Con đường Cửu Thái lĩnh đã bị cắt đứt, thế thì chỉ còn con đường Âm Dương đằng!
“Ở đây!”
Hắn tìm thấy khí tức âm đình, thành lập giao cảm, chỉ nghe viu một tiếng, thân hình của hắn bay lên, hóa thành một khối máu thịt khổng lồ, dán lên bầu trời. Máu thịt nhúc nhích, từ từ cảm ứng, chui vào một thời không khác!
Hắn như con đỉa khổng lồ tìm được lỗ thủng thời không, chẳng bao lâu sau đã chui vào trong lỗ thủng, biến mất không còn tăm hơi.
Bầu trời tách ra, khôi phục như lúc ban đầu.
Vùng đất Thiên khiển trở thành hoang vu không gì sánh được, không còn bất cứ khí tức sinh mệnh nào.
Nguyên Thú thế giới, Đạo Châu Cửu Long sơn.
Bầu trời rung chuyển kịch liệt, từng luồng sáng từ trên trời giáng xuống, viu viu viu lần lượt hạ xuống đất, tiếp đó ánh sáng thu lại, từng người đá hoặc cao hoặc thấp, hoặc béo hoặc gầy xuất hiện trên Cửu Long sơn.
Những người đá đó có cái đầu tam giác, gương mặt hoặc hung ác, hoặc lạnh nhạt, hoặc dữ tợn xấu xí, hoặc anh tuấn bất phàm.
Chiều cao của họ không ngừng kéo dài, đột nhiên ai nấy nhanh chóng hóa thành người khổng lồ cao mấy chục trượng, thậm chí trăm trượng; mắt tỏa thần quang quét khắp bốn phương tám hướng.
Từng người khổng lồ quay đầu ken két, quan sát khắp bốn phía rồi lần lượt bay lên, song song lơ lửng trên bầu trời rồi nhanh chóng phi hành.
Thần quang trong mắt bọn chúng nhanh chóng đảo qua Cửu Long sơn một lượt, không tìm được người mình muốn tìm, ai nấy dồn dập hạ xuống, hóa thành từng người đá nho nhỏ bên ngoài Tiêu Dao cung.
Những người đá này bước chân tập tễnh, đi lại khó khăn, tất cả đều hướng tới Tiêu Dao cung.
Tiết Doanh An như gặp đại địch, đã thống lĩnh các đệ tử Cửu Long sơn cầm kiếm đứng đợi ngoài Tiêu Dao cung.
Những người đá kia lại coi như không thấy bọn họ, quan sát bốn phía. Một người đá cảm nhận được khí tức bất đồng, kêu lên: “Người mà Thiên đạo không có quyền giáng kiếp đã từng tới nơi này! Đợi đã, nơi này còn có khí tức của cựu thần. Từng có cựu thần bị trấn áp gần đây!”
Một người đá khác có tướng mạo hung ác mở miệng nói: “Cựu thần từng chưởng quản Thiên đạo, nhưng trận chiến bốn mươi tám ngàn năm trước bọn chúng tử thương quá nhiều, thực lực và thế lực kém xa trước đây.’
Lại có một người đá tướng mạo âm hiểm nói: “Bọn chúng thất thế, những cựu thần cường đại nhất rơi xuống hạ giới, không cách nào trở về thế giới Thiên Đạo. Cựu thần trong thế giới Thiên Đạo đã bị chúng ta cướp đoạt quyền lực, không còn chưởng quản Thiên đạo nữa. Bọn chúng muốn phản kháng nhưng bị chúng ta huyết tẩy, trục xuất khỏi thế giới Thiên Đạo!”
“Thiên đạo đã hư hại còn chẳng bằng gia súc. Bọn chúng đã biến thành ngoại đạo, chỉ có thể lăn lộn trong trần thế. Ta có thể ngửi thấy khí tức ngoại đạo mục nát trên người bọn chúng, đúng là khiến người ta buồn nôn.”
Cuối cùng người đá lớn lớn nhỏ nhỏ đi tới trước Tiêu Dao điện, quay đầu kèn kẹt, nhìn chằm chằm vào đám người Tiết Doanh An.
“Lâu lắm rồi không ăn mặn.” Một người đá nhìn chằm chằm vào đám người phía sau Tiết Doanh An, mở miệng nói.
Trên trán Tiết Doanh An đổ mồ hôi lạnh, hắn cầm Bát Diện kiếm, lòng bàn tay ướt nhẹp, trán đầy mồ hôi.
Những người đá này tuy cao nhất cũng chỉ tương đương với hắn, nhưng gây ra cảm giác áp bách quá mạnh!
Đám tượng đá đầu tam giác thở dài, cử động thân thể, khó khăn lắm mới rời khỏi Tiêu Dao cung, hóa thành từng luồng sáng xé gió bay đi.
“Đáng tiếc, chúng ta không giáng lâm bằng thân thể thật.”
Giọng nói của bọn chúng từ xa vọng lại: “Tìm được người đó đã!”
Tiết Doanh An đưa mắt nhìn bọn chúng đi xa, khẽ thở phào một tiếng, đột nhiên thấy dưới chân mềm nhũn, suýt nữa ngã quỵ.
Hắn vội vàng ổn định thân hình, trong lòng nghi hoặc không thôi: “Rốt cuộc những tượng đá kia là thứ gì? Khí tức thật đáng sợ!”
Sau lưng hắn, các đệ tử Cửu Long sơn cũng như trút được gánh nặng.
Vừa rồi khi đám tượng đá này hạ xuống, đạo tượng của bọn họ có một khoa bị phá hủy, thần thức hỗn loạn, nếu không có Tiết Doanh An ngăn phía trước, dùng Bát Diện kiếm đối chọi lại đám tượng đá này, chỉ e tâm trí bọn họ đã thất thủ!
“Bọn chúng tìm kiếm Hứa huynh hay sao?”
Tiết Doanh An thấy hướng tượng đá bay khỏi chính là hướng Hứa Ứng đã đi, trong lòng không khỏi lo lắng.
“Hứa huynh, chúc ngươi đi đường bình an.”
Phía xa, Bắc Thần Tử và Thổ địa Thần Châu thấy từng bức tượng đá xé gió bay đi, ai nấy thở phào một tiếng.
“Lần này có thể kê cao gối ngủ rồi?” Hai người nghĩ thầm trong lòng.
Hứa Ứng đứng trên đầu Ngoan Thất, quay đầu nhìn lại nói: “Bất Di, đừng có mổ đuôi Thất gia nữa, bị ngươi mổ trụi rồi.”