Hứa Ứng giơ tay chộp ra phía sau nhưng bắt hụt, tấm gương vốn lơ lửng sau lưng bọn họ đã không cánh mà bay!
Hứa Ứng lập tức nhìn về phía gian nhà tranh đang bị quả chuông bao phủ, trong lòng lạnh buốt. Không biết từ lúc nào, cái gương đồng đã lơ lửng trên quan tài đá, đột nhiên đánh về phía quan tài.
“Coong!”
Gương đồng phát ra một tiếng vang giòn giã, lại bay lên, lại đánh xuống quan tài đá.
Hứa Ứng lập tức nhảy lên, phát động Vân Thê Thiên Tung của Quách gia trong cự ly ngắn, đánh về phía bức tường ánh sáng của quả chuông.
Quả chuông vội vàng thu lại một chút, bằng không chắc chắn y sẽ va vào vách chuông tới tan nát. Hứa Ứng đi vào trong tường ánh sáng, giơ tay nắm lấy gương đồng, lại nghe coong một tiếng, gương đồng lại va vào quan tài đá, đồng thời bàn tay Hứa Ứng cũng nắm lấy gương đồng.
Y thở phào nhẹ nhõm: “May còn kịp.”
Y cúi đầu nhìn lại, trong lòng đột nhiên lạnh buốt, chỉ thấy gương đồng đã bị va nứt từ lúc nào chẳng hay.
Trong gương đồng có một căn phòng, bố trí y hệt như căn phòng mà Hứa Ứng từng nằm dưỡng bệnh, giờ phút này căn phòng cũng nứt, để lộ một khe hở đủ cho người chui qua.
Trong gương nữ quỷ đang đứng trong vết nứt, quay đầu lại phất tay với y đầu đắc ý, sau đó tung nhảy từ trong vách nứt ra!
Quan tài đá đột nhiên bốc khói xì xì, xiềng xích cũng chấn động rầm rầm, phù văn huyết chú trên đó cũng nhanh chóng phai màu, không bao lâu sau đã hóa thành mờ ảo!
Hứa Ứng đang định tiến tới, đột nhiên có tiếng răng rắc vang lên, một sợi xích đã bị căng đứt, quan tài đá cũng xuất hiện từng vết rạn!
“Rầm!”
Quan tài đá chia năm xẻ bảy.
Một luồng sóng khí khủng khiếp lan ra khắp bốn phương tám hướng, hất bay gian nhà tranh, rơm rạ rải rác đầy trời, không gian phong ấn trong quan tài đá lập tức phình to, chỉ nghe âm thanh điếc tai, từng món thần binh viễn cổ rơi ngổn ngang lộn xộn, kèm theo đó là chấn động không gian trải rộng xung quanh Hứa Ứng!
Bên cạnh Hứa Ứng là một lưỡi rìu cực lớn khảm vào mặt đất, lưỡi rìu có chuôi bằng gỗ, phần rìu bằng đá, dùng vải đay thô xuyên qua tảng đá, cột vào cán rìu.
Chỉ riêng hòn đá đã cao hơn Hứa Ứng.
Lưỡi rìu này đã thấm không biết bao nhiêu máu tươi của thần thú và nhân loại, thân rìu tỏa ra khí tức hung ác. Thần thức của Hứa Ứng chỉ hơi tiếp xúc là như nhìn thấy thây chất thành núi, máu chảy thành sông!
Một bên khác của Hứa Ứng là một mũi giáo xương với chuôi bằng gỗ, cắm nghiêng dưới đất, phần chuôi được mài nhẵn bóng, nhưng có thể thấy được chuôi giáo là một gốc đại thụ!
Trên thân cây vẽ những đường vân kỳ dị bằng máu, thấm sâu vào chất gỗ. Khi Hứa Ứng quan sát, còn có ánh sáng màu đỏ máu lóe lên rồi tự mờ đi.
Mũi giáo là xương của một loại thú không rõ tên, được mài sáng bóng, uy phong mà tàn ác.
Hứa Ứng thấy mũi giáo dài này không khỏi rùng mình một cái, chỉ cảm thấy mình như đang lơ lửng trong biển máu, lên xuống chìm nổi, xung quanh toàn đầu lâu trôi nổi, mang gương mặt dữ tợn!
Mũi giáo này sát sinh quá nhiều, tạo thành lệ khí quá hung hãn!
Ngoài giáo xương rìu đá ra còn có rất nhiều vũ khí khổng lồ, xen giữa dã man và văn minh, có búa đồng xanh, mũi tên đá, kiếm đá, sáo xương, gậy gỗ, kiếm đồng xanh, đỉnh đồng xanh, tất cả đều cực kỳ khổng lồ, không giống vũ khí của người bình thường!
Lúc này Hứa Ứng mới nghĩ tới, người nguyên thủy trong những bức tranh mà y thấy trên vách tường của hang động chưa chắc đã có hình thể bình thường, có thể là tộc người khổng lồ trong thời đại đó!
Bọn họ có sực lực rất lớn, ăn lông ở lỗ, cho dù không tu luyện thì chiến lực cũng cực cao, chỉ dựa vào sức trâu của bản thân cũng có thể chém giết với cự thú thời man hoang!
Khi bọn họ tu luyện công pháp luyện khí sĩ mà nữ ma đầu truyền thụ, thải khí luyện khí, bản lĩnh có thể nói là vô địch trong thời đại đó!
Những vũ khí này không cái nào không mang hung uy ngập trời, chính là vì chủ nhân của chúng chém giết quá nhiều, khí thế hung ác đó khiến quả chuông cũng phải chấn động.
Nhưng chính giữa những hung binh viễn cổ này lại có một cái quan tài khổng lồ, còn hung hãn hơn cả những hung binh này!
Hung binh cắm bốn phía của quan tài, mục đích là để trấn áp hung khí bên trong quan tài, để nữ nhân hung ác vô thượng kia không thể chạy trốn!
Chính giữa quan tài khổng lồ còn có một món vũ khí đồng xanh tỏa ánh sáng lộng lẫy, trên đó có hoa văn mạ vàng lóa mắt. Nó cắm trên quan tài, mang theo khí tức thần thánh mênh mông sâu xa, chư tà tránh lui, thiên đạo trường tồn!
“Thần khí thiên đạo!”
Ánh mắt Hứa Ứng không khỏi quan sát món thần khí thiên đạo này.
Căn cứ theo ghi chép trên bức tranh, thần khí thiên đạo này nấp sau thiên kiếp, nhân lúc cô gái kia vừa độ thiên kiếp xong, thân thể đang suy yếu, tâm thần thả lỏng, xuất kích ám sát cô ta, ghim vào trong tim!
Chính vì món thần khí thiên đạo này nên đám người nguyên thủy hung hãn mới có cơ hội dùng hung binh trấn áp cô ta!
“Xem ra khi đó đám người nguyên thủy đã lấy hồn phách của cô ta ra, trấn áp hồn phách của cô ta trong gương đồng!’
Hứa Ứng nhanh chóng nói: “Ngài chuông, cô ta bị thần khí thiên đạo trấn áp, thời gian qua thần khí thiên đạo luôn mài mòn thực lực của cô ta, cho dù hồn phách của cô ta quay về cũng không thể chạy trốn được!”
Quả chuông căng thẳng tới mức run lẩy bẩy, trốn sau lưng Hứa Ứng. Nghe vậy dũng khí của nó lập tức dâng lên, bay từ sau lưng Hứa Ứng ra, khen: “Ứng gia nói đúng lắm!”
“Rầm!”
Quan tài gỗ khổng lồ đột nhiên chia năm xẻ bảy, mảnh gỗ bay tứ tung.
Quả chuông rùng mình, vội vàng bay ra sau lưng Hứa Ứng, la lối: “A Ứng, nơi này không lành, chúng ta chạy mau thôi!”
Hứa Ứng cũng sợ hết hồn, ba chân bốn cẳng bỏ chạy, đột nhiên từng món hung binh ở bốn phía xung quanh vang lên ong ong, khí thế hung hãn ngập trời, rung chuyển cả địa điểm phi thăng này.
Rất nhiều hung binh hợp lực trấn áp, huyết sát trong hung binh bộc phát, chỉ trong chớp mắt địa điểm phi thăng như biến thành biển máu cuồn cuộn!
Hứa Ứng đứng trong biển máu, như con thuyền nhỏ giữa sóng lớn, bị đánh cho chao đảo bất định.
Y quay đầu nhìn lại, trong biển máu có một nữ tiên khổng lồ đang đứng, bị thần khí thiên đạo xuyên qua lồng ngực tóc đen phất phới, sừng sững trong biển, giữa một loạt hung binh viễn cổ, phong thái trác tuyệt!
Đột nhiên tiếng chuông vang lên, phá tan cảnh tượng trùng trùng điệp điệp mà y nhìn thấy, giúp thần trí của y khôi phục tỉnh táo. Mà lúc này Hứa Ứng mới thấy được, chỗ vết vỡ của quan tài có một thi thể nữ tiên, cho dù thần khí thiên đạo cắm trong ngực nhưng vẫn như còn sống.
Mái tóc đen của cô ta đang thật sự bay múa, nhưng không cách nào nhúc nhích.
Hung binh khổng lồ khắp bốn phía không ngừng chấn động, như đang chống lại, nhưng biển máu cuồn cuộn đã biến mất không còn tăm hơi.
Những thứ này quá hung ác, ẩn hóa tới thần thức của y, cho nên thần trí của y cũng chịu áp lực cực lớn, chứng kiến đủ loại dị tượng. Quả chuông dùng tiếng chuông bảo vệ thần trí của y, giúp y không bị đám hung binh này ảnh hưởng.
“A Ứng, mau rời khỏi nơi chẳng lành này!”
Quả chuông thúc giục nói: “Nữ ma đầu định phá hủy đống hung binh này, tới khi cô ta phá vỡ phong ấn, kiếp nạn của chúng ta cũng đến rồi!”
Hứa Ứng đi về phía lối ra, mới được vài bước lại đột nhiên ngừng chân, nói: “Ngài chuông, nhà tranh bị đánh nát nhưng bàn trà vẫn còn.”
Quả chuông giật mình.