Bắc Thần Tử nói: “Bây giờ ta cũng không làm được gì, hay là các ngươi ném tiểu nha đầu này vào vực sâu đi, nếu không mọi người sẽ chết chung với nhau đấy.”
Ánh mắt ông lão nhấp nháy, nhìn Trúc Thiền Thiền nói: “Hay là tiểu nha đầu này cho ta cắn một cái, chỉ một cái thôi!”
Trúc Thiền Thiền vội vàng trốn sau lưng Hứa Ứng, thò đầu ra hung hăng trừng mắt với ông lão.
Hứa Ứng cười nói: “Chắc chắn lão gia tử còn có cách khác đúng không? Để ta nghĩ giúp lão gia thử xem...”
Y đi tới đi lui trên đầu Ngoan Thất, đột nhiên hai mắt sáng bừng lên, cười nói: “Lão gia tử sống từ thời Vũ Đế đến giờ, chắc có rất nhiều bằng hữu phải không?”
Bắc Thần Tử tức quá hóa cười, cả giận nói: “Ngươi định bảo ta lừa bạn bè mình à? Cho ngươi biết, ta làm cái nghề này vốn không có bằng hữu, muốn lừa cũng chẳng có chỗ mà lừa!”
Hứa Ứng ánh mắt nhấp nháy nói: “Lão gia tử có biết địa điểm nguy hiểm này có thể khắc chế Thiên ma không?”
Bắc Thần Tử lắc đầu: “Những địa điểm nguy hiểm đó thì ta trong thời toàn thịnh đi vào còn chết, giờ mà đến chỉ chết nhanh hơn.”
Hứa Ứng suy nghĩ nói: “Vậy có chỗ nào tránh được cảm giác của Thiên ma không?”
Bắc Thần Tử trong lòng hơi động, nói: “Cái này thì có.”
Ông lão hạ giọng nói: “Đó là một ngôi miếu thổ địa... bây giờ chúng ta đến đâu rồi?”
Hứa Ứng cũng không nhận ra địa hình, đành phải bảo Ngoan Thất đưa bọn họ bay lên trên không. Bắc Thần Tử nhìn bốn phía xung quanh, tuyệt vọng nói: “Chúng ta cách ngôi miếu thổ địa đó quá xa, miếu thổ địa ở Đạo Châu, chúng ta không thể chạy đến đó được.”
Đột nhiên, một cây Ngô Đồng mọc trên một ngọn núi lọt vào mí mắt bọn họ.
Bắc Thần Tử vui mừng phát khóc, chỉ vào ngọn núi la lớn: “Nơi đó là Đồng Bách Sơn! Trên núi có Ngô Đồng thần thụ! Không khéo Phượng Tiên Nhi đang trốn ở đó!”
Đám người Hứa Ứng, Trúc Thiền Thiền thở phào nhẹ nhõm, Ngoan Thất từ trên trời hạ xuống, đi tới Đồng Bách sơn. Đối với quái vật khổng lồ như Ngoan Thất, ngự kiếm phi hành trên trời quá hao tổn pháp lực, trườn dưới đất ít tốn sức hơn mà tốc độ cũng không chậm hơn mấy.
Không bao lâu sau, đi tới Đồng Bách sơn, leo lên trên núi, tới bên dưới gốc Ngô Đồng thần thụ.
Hoa ngô đồng trên cây đã rụng, có rất nhiêu quả cây. Hứa Ứng thi triển thần thức, quét qua toàn bộ thần thụ nhưng không phát hiện khí tức Phượng Tiên Nhi.
Hứa Ứng vẫn không từ bỏ, ngự kiếm bay lên, đi vòng quanh gốc Ngô Đồng thần thụ này vài lần, nhìn xem trong thần thụ có động thiên khác hay không.
Bên dưới Ngô Đồng thần thụ, con rắn khổng lồ Ngoan Thất đột nhiên nói: “Ta còn biết một phương pháp sống sót. Nhưng chuyện này cần lão gia tử phối hợp!”
Bắc Thần Tử cau mày: “Con xà yêu nho nhỏ nhà ngươi có biện pháp gì?”
Ngoan Thất nói: “Chắc chắn trong cơ thể A Ứng có phong ấn, đôi khi hắn sẽ làm một số hành động kinh người, đó là lúc phong ấn của hắn hé mở, khiến hắn thức tỉnh một phần trí nhớ. Ta nghĩ...”
Bắc Thần Tử quả quyết nói: “Không được! Nghĩ cũng đừng nghĩ!”
Ngoan Thất nói: “Đã tới nước này rồi, chúng ta đều phải chết ở đây. Bắc Thần Tử, chuyện ngươi muốn làm nhất trên đời là gì? Là không thể làm theo ý mình mà cứ suốt ngày nhìn chằm chằm vào thiếu niên bất lão à? Chẳng lẽ ngươi không muốn đi làm chuyện mà mình muốn làm?”
“Thiếu niên bất lão?”
Trúc Thiền Thiền nghe vậy đột nhiên nhớ ra điều gì đó, lập tức biến sắc, vội vàng ngẩng đầu nhìn lên Hứa Ứng trên Ngô Đồng thần thụ, trong lòng thầm nhủ: “Chẳng lẽ thần thoại đó là sự thật?”
Cô lộ vẻ không thể tin nổi.
Sắc mặt Bắc Thần Tử biến đổi không ngừng, cũng ngẩng đầu nhìn về phía Hứa Ứng. Chỉ thấy Hứa Ứng ngự kiếm phi hành, gõ lên Ngô Đồng thần thụ, có vẻ khá kiên nhẫn.
Ngoan Thất nói: “Bây giờ ngươi không giúp hắn mở phong ấn, tất cả chúng ta đều chết ở đây. Cả đời này ngươi không thể hoàn thành chuyện ngươi muốn làm nhất. Ngươi giúp hắn mở phong ấn, sau khi diệt trừ Thiên ma cùng lắm thì phong ấn hắn lại là được.”
Con rắn lớn trườn quanh Bắc Thần Tử, nhìn chằm chằm vào hắn, âm thanh lúc thì vang lên phía trước, lúc thì vọng lại phía sau, từ từ dụ dỗ: “Chỉ có cách này thì chúng ta mới có thể thoát khỏi cục diện chết chắc như hiện tại. Chẳng lẽ chết đến nơi rồi mà ngươi vẫn muốn làm cai tù ngồi trông tội phạm à?”
“Khoảnh khắc trước khi nhắm mắt xuôi tay, chuyện đặc sắc nhất trong đời ngươi là gì? Chẳng lẽ là làm cai ngục?”
Con rắn trườn quanh người Bắc Thần Tử, càng lúc càng nhanh, âm thanh hóa thành mờ mịt, giọng nói âm u: “Không khéo đánh với Thiên ma mới là trận chiến đặc sắc nhất của ngươi. Không khéo giúp A Ứng giải phong ấn mới là tuyệt tác trong cuộc đời ngươi”
“Đừng nói nữa!”
Bắc Thần Tử gầm lên một tiếng, sắc mặt âm trầm, lên tiếng chửi bới: “Một con xà yêu nho nhỏ mà đòi mê hoặc ta? Ngươi coi ba ngàn năm đạo hạnh, ba ngàn năm rèn luyện đạo tâm của ta là cho chó gặm hay sao?”
Con rắn như trúng một đòn nặng nề, thân thể đang uốn quanh gục xuống, chán nản bỏ chạy.
Bắc Thần Tử uy phong lẫm liệt, nhưng lúc quay mặt đi thì sắc mặt biến ảo không ngừng.
Lúc này Trúc Thiền Thiền run rẩy nói: “Thiên ma tới, đang ở gần đây! Làm sao bây giờ!”
Bắc Thần Tử biến sắc, lấy từ trong khu vực Hi Di của bản thân ra một cái áo vàng, đột nhiên rung tay, áo vàng bay lên, như bị một người vô hình mặc lên, tiếp đó nó xé gió bay phần phật đi khỏi.
Bắc Thần Tử đưa áo vàng đi, lại lấy một đàn tế ra, trên đàn tế có một điện thờ, ông lão lấy một cây kiếm gỗ đào ra, leo lên đàn tế.
Trong điện thờ không thờ cúng bất cứ thần linh nào mà cúng bái một lá bùa.
Văn tự trên lá bùa là chữ Triện, được biết bằng kim bút, phức tạp hơn bất cứ chữ Triện nào mà Hứa Ứng từng thấy, mang theo đạo vận tự nhiên.
Phía trước lá bùa có một nén hương to bằng cánh tay đang cháy, hương khí lượn lờ, trực tiếp bay về phía lá bùa, bị lá bùa hấp thu. Nén hương này có đốt nửa năm một năm cũng không hết được!
Bắc Thần Tử leo lên đàn tế, cầm kiếm làm phép, tế lễ thiên địa, miệng lẩm bẩm gì đó.
Mà ngay lúc này một người trẻ tuổi đầu đội mũ lông hình chim đầu rìu, thân mặc áo lông sợi vàng, từ từ leo lên Đồng Bách sơn, xuất hiện trước mặt mọi người.
Quả chuông bảo vệ Trúc Thiền Thiền, lùi lại phía sau, lớn tiếng nói: “A Ứng! Mau xuống đây!”
Cùng lúc, Ngoan Thất lớn tiếng nói: “Bắc Thần Tử, ngươi còn chờ gì nữa? Ra tay đi!”
Bắc Thần Tử nghiến răng, xoẹt một tiếng vung thanh kiếm gỗ đào trong tay chặt phần ngọn nén hương còn đang cháy!
Ngọn lửa được ông lão nâng trên mũi kiếm, lắc nhẹ, lập tức dập tắt.
Trên điện thờ, hương hỏa đã đứt đoạn, không còn hương khói bay về phía lá bùa.
Giữa thiên địa, đột nhiên yên tĩnh trở lại, không nghe thấy bất cứ âm thanh gì.
Lúc này, gió nhẹ nổi lên, gió thổi càng ngày càng lớn, tiếng phần phật vang vọng, cỏ cây lay động, giữa bầu trời bỗng có mây đen cuồn cuộn không rõ từ đâu kéo tới.
Thiên địa biến sắc, gió thổi tới mức Ngô Đồng thần thụ cũng lung lay!
“Rắc!”
Một tia sét cực kỳ hùng vĩ từ trên trời giáng xuống, bổ ngay lên Ngô Đồng thần thụ, tách gốc cây đó từ giữa ra!
Thần thụ ầm ầm đổ xuống, một bóng người cũng rơi giữa ánh sấm xét, thân hình nửa ngồi nửa quỳ, chậm rãi ngẩng đầu lên.
Người này chính là Hứa Ứng, tia sấm vừa rồi như biến hành một hoa văn, không ngừng nhảy nhót lấp lóe giữa mi tâm y..
Y chậm rãi đứng dậy, mây đen vạn dặm trên bầu trời điên cuồng xoay tròn như vòng xoáy, còn y chính là trung tâm của vòng xoáy.