Hứa Ứng thầm kinh hãi, nói với Ngoan Thất: “Nhưng không tránh được hoàn toàn. Còn cô gái bốn tay cũng rất lợi hại, ta dùng đạo âm chữ Âm đánh chúng Kim Đan của cô ta nhưng vẫn không thể phá hủy Kim Đan. Hai người này đúng là cao minh. Thất gia, chúng ta không thể coi thường anh hùng trong thiên hạ được.”
Ngoan Thất do dự một hồi, rất muốn nhắc nhở hắn, tu vi cảnh giới của hai dị nhân vừa rồi đều là Khấu Quan kỳ thứ hai, cao hơn y một cảnh giới.
Nhưng hắn lại lo Hứa Ứng kiêu ngạo tự mãn, bèn giữ chân tướng lại trong lòng, thầm nghĩ: “Hiếm khi A Ứng chủ động khiêm tốn, hay cứ để hắn khiêm tốn tiếp đi.”
Thương thế của Việt Hồng Chúc cũng rất nặng, đạo tượng bị phá hủy, Kim Đan đã gần như vỡ vụn, thương thế nguy hiểm tới tính mạng. Đạo tượng bị hủy còn có thể luyện lại, Kim Đan vỡ vụn thì ngay cả hồn phách cũng tan vỡ theo, cực kỳ nguy hiểm.
Luyện khí sĩ tu luyện tới cảnh giới này đã bắt đầu dung hợp Kim Đan và hồn phách, chuẩn bị đi qua cảnh giới kế tiếp là Thập Nhị Trọng Lâu, luyện thành Nguyên Thần.
Vì vậy Kim Đan tuyệt đối không thể xảy a chuyện.
Hai sư huynh muội dìu dắt lẫn nhau, cố gắng leo lên phía trên, không dám dừng lại.
Cuối cùng, hai người lên tới đỉnh núi, mệt tới mức thở hồng hộc. Chỉ thấy đối diện có một nhóm tộc nhân bốn tay khác đang leo lên núi theo hướng bất đồng.
Thấy hai người bọn họ chật vật như vậy, tất cả mọi người đều nghi hoặc không thôi.
Một nam tử trung niên trong số đó nhanh chóng đi tới. Việt Hồng Chúc và Tiêu Chính thấy nam tử trung niên này, cả hai đều yên lòng, thân hình đổ gục xuống đất.
“Ai làm các ngươi bị thương?”
Nam tử trung niên kia chính là sư thúc của bọn họ, họ Vân, tên chỉ có một chữ Phàm. Lần này Long Uyên Thiên Thần tìm được Thái Ất Tiểu Huyền Thiên, Vân Phàm là cường giả mạnh nhất mà Long Uyên Thiên Thần có thể đưa tới Thái Ất Tiểu Huyền Thiên.
Nếu mạnh hơn sẽ vượt qua lực lượng cực hạn của Long Uyên Thiên Thần, khiến con đường phi thăng trở nên bất ổn.
Vân Phàm kiểm tra thương thế của hai người, không khỏi nhíu mày, nói: “Ta chưa từng thấy thần thông đả thương các ngươi, thần thông này cực kỳ tinh diệu tỉ mỉ, ẩn chứa lực lượng ngang với tạo hóa!”
Việt Hồng Chúc và Tiêu Chính không ngừng ho ra máu, trong lòng đã tuyệt vọng.
Không phá thần thông của Hứa Ứng, thế thì thần thông của Hứa Ứng sẽ lưu lại trong thương thế của bọn họ, khiến thương thế không ngừng chuyển xấu, sớm muộn gì cũng khiến họ mất mạng.
Sau lưng Vân Phàm thần quang rung chuyển, hiện ra Nguyên Thần bốn tay của mình, trầm giọng nói: “Nhưng các ngươi không cần lo lắng. Tuy ta không biết phá giải nhưng lần này đã hái được không ít Nguyên Đạo Tinh Tụy, mượn Nguyên Đạo Tinh Tụy duy trì sinh cơ cho các ngươi, lại dùng Nguyên Thần cưỡng ép phá hủy thần thông của hắn!”
Nói là làm, hắn lấy ra một khối thủy quang, bao phủ trái tim Tiêu Chính, lại lấy một khối thủy quang nữa ra bao phủ Kim Đan của Việt Hồng Chúc, tiếp đó Nguyên Thần giơ tay, nắm lấy trái tim Tiêu Chính, vận dụng pháp lực cưỡng ép xóa bỏ na thuật Nghịch Trường Sinh của Hứa Ứng!
Nguyên Thần của hắn lại giơ một ngón tay khác ra, điểm lên Kim Đan của Việt Hồng Chúc, truyền pháp lực vào, đạo âm chữ “Âm” mà Hứa Ứng lưu lại trong Kim Đan của Việt Hồng Chúc bị xóa bỏ!
Trái tim và Kim Đan của hai người đều bị xung kích, nhưng cũng may có Nguyên Đạo Tinh Tụy bảo vệ, sinh mệnh không gặp vấn đề gì, chẳng qua trong thời gian ngắn thương thế vẫn rất nặng.
Vân Phàm sai người chăm sóc hai sư huynh muội rồi dẫn người tới thẳng chỗ thần khí Thiên đạo triệu tập tiên căn, nói: “Lần này thần khí Thiên đạo triệu tập tiên căn, không thể coi thường được, đây chính là biến cố mà Long Uyên Thiên Thần đã nói! Chúng ta phải mau mau tới nơi!”
Việt Hồng Chúc trong lòng nghiêm nghị, khi ở thế giới Nguyên Đình cô nàng đã nghe các trưởng bối trong sư môn nhắc tới “biến cố” nhiều lần, hết sức thần bí, không hề nói rõ.
Cô từng nghe ngóng trưởng bối trong sư môn, các trưởng bối chỉ nói là nhận ý chỉ của Thiên thần, họ biết sẽ có biến cố phát sinh, liên quan tới chuyện có thể phi thăng hay không!
Nhưng cụ thể là biến cố ra sao thì không ai biết.
Một vị luyện khí sĩ của thế giới Nguyên Đình dò hỏi: “Vân Phàm sư thúc, cái tên đã làm Việt sư muội và Tiêu sư đệ bị thương nên xử lý ra sao?”
Vân Phàm nhướn mày, thản nhiên nói: “Không ai ngăn cản được cám dỗ của nhiều tiên căn như vậy, chắc chắn người kia cũng sẽ đi theo tiên căn, chúng ta sẽ gặp hắn thôi.”
Đám luyện khí sĩ của thế giới Nguyên Đình đều kích động hẳn lên.
Luyện khí sĩ của thế giới Nguyên Đình là chiến sĩ trời sinh, coi chiến đấu là tự hào, thích cắt đầu đối phương cắm lên gốc cây hiến tế cho Long Uyên Thiên Thần.
Hứa Ứng đánh bại hai cao thủ trẻ tuổi của thế giới Nguyên Đình, không những không hù dọa được họ, ngược lại còn khiến họ kích động hẳn lên!
Trong rừng núi, Hứa Ứng dẫn theo Ngoan Thất tung người nhảy lên, thi triển Vân Thê Thiên Tung, bắt lấy một gốc tiên căn trên không trung!
Tiên căn đó là một gốc cây mọc ra lá dâu, trên lá dâu có tằm, là trái cây có hình dạng giống con tằm trắng mập mạp.
Hứa Ứng đang định hái Nguyên Đạo Tinh Tụy của nó thì thấy quả hình con tằm trên cây phun ra tơ tằm đầy trời, phủ kín bầu trời, cuốn chặt lấy cả Hứa Ứng và Ngoan Thất, biến họ thành con nhộng màu trắng.
Gốc cây dương dương đắc ý, lúc lắc trên không, kéo con nhộng bay về phía thần khí thiên đạo triệu hồi, thể hiện chiến quả của mình trước các tiên căn khác.
Tiên căn vốn là một thể, có phương thức giao lưu riêng của mình, những tiên căn khác lập tức biết chuyện đại ác nhân bị bắt.
Phía xa có tiên thụ tiên căn bay tới, cành lá xao động, như từng cây cung, trên cây mọc ra gai nhọn, đặt lên cung kéo dây bắn, bụp bụp bụp, chẳng bao lâu sau đã biến con nhộng kia thành con nhím.
Tiên thụ bắn trúng không nhịn được dương dương đắc ý, hô hào gọi bằng hữu.
Lại có tiên thảo bay tới, trông như đỗ quyên nhưng lại nở ra từng đóa hoa lửa, ngọn lửa kia không phải lửa phàm mà là thiên hỏa.
Đỗ quyên tế ngọn lửa của mình lên, nhen lửa vào kén tằm, dùng thiên hỏa đốt cháy Hứa Ứng trong con nhộng.
Còn có Thương Kinh tiên căn bay tới, bắn ra từng mũi trường thương, xuyên thủng kén tằm đang cháy rực!
Đám tiên căn vui mừng không thôi, chỉ cảm thấy đã báo được mối huyết hải thâm thù.
Những tiên căn khác cũng dồn dập lao sang phía này, muốn báo thù rửa hận trước khi đến chỗ triệu tập.
Những tiên căn này vốn giấu trong núi ngọc thu thập linh khí Tiên giới, né tránh luyện khí sĩ tìm kiếm, chỉ mong giữ được tính mạng. Đặc biệt là gặp Hứa Ứng, bọn chúng sẽ trốn được bao xa thì trốn, nấp được bao sâu thì nấp.
Nhưng giờ phút này Hứa Ứng bị bắt, cơ hội của chúng cũng tới, làm sao lại bỏ qua cho được.
Có điều ngay lúc này kén tằm bị Thiên hỏa thiêu đốt lại đột nhiên nổ tung, trên người Hứa Ứng cắm đầy mũi tên gai, còn bị thanh trường thương của Thương Kinh tiên căn xuyên thủng, người bốc cháy Thiên hỏa, nhưng vẫn không chết.
Đám tiên căn xôn xao, đang định tản ra bỏ chạy.
Hứa Ứng không kịp nhổ gai tên với gai thương trên người mình, cũng bất chấp Thiên hỏa đang cháy rực trên người mình, bị đốt tới mức mùi thịt khét lẹt, nhưng vẫn lao về phía những tiên căn đang chạy trối chết kia!
Y giơ tay vỗ liên tục, hái Nguyên Đạo Tinh Tụy trong thân thể từng tiên căn.
Khí tức của đám tiên căn lập tức uể oải, cành lá rũ xuống như bị sương lạnh thổi qua.