Còn biến hình, Hứa Ứng đã chẳng hy vọng gì ở hắn nữa rồi.
Ngoan Thất cũng thành vỏ mẻ không sợ nứt, quên luôn chuyện biến hình.
Chín cái đầu của Khai Minh ngơ ngơ ngác ngác nhìn bọn họ, tuy nó có chín cái dầu nhưng vẫn không có cách nào trả lời câu hỏi của bọn họ.
Đúng lúc này đột nhiên có dãy núi khôi phục, thần lực cổ xưa xao động trong Côn Lôn, thiên đạo hưng thịnh. Khai Minh vội vàng nói: “Chúng ta tới xem thử đi!”
Hứa Ứng đành bỏ qua nỗi hoang mang trong lòng, ra khỏi Côn Lôn cung, ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy trên bầu trời mây lành bao phủ, hào quang chói loại, hình thành hoa văn Thiên đạo tự nhiên.
Từng tòa Côn Lôn thần sơn đều có dị tượng phi phàm, từng thần linh chậm rãi đứng dậy từ trong núi, sừng sững trên ngọn thần sơn của mình, khí hương hỏa hợp thành thân thể của bọn họ, mênh mông hùng vĩ.
Xung quanh bọn họ là thần quang rực rỡ, thần quang tạo thành dải băng, trên dải băng là phù văn Thiên đạo của riêng bọn họ, lưu chuyển không ngừng.
“Viu~~”
Một dải băng khổng lồ phất qua trước mặt đám người Hứa Ứng, do khí hương hỏa hình thành, như một dòng sông dài. Phù văn Thiên đạo rực rỡ không gì sánh được chảy trong dòng sông.
Đó là y phục của Tây Vương Mẫu.
Hứa Ứng nhìn bốn phía xung quanh, trong lòng chấn động khó tả.
Chư thần Côn Lôn thức tỉnh, khiến nơi đây như một thế giới Thiên Đạo cỡ nhỏ.
Cùng lúc đó, một luồng lực lượng kỳ dị dâng lên trong Côn Lôn, thành lập cảm ứng với chư thiên, dần dần dẫn khí hương hỏa mà mọi người tế lễ Côn Lôn ở khắp Chư Thiên Vạn Giới, đưa tới trong Côn Lôn.
“Là Vị Ương đang trợ giúp Tây Vương Mẫu khôi phục nguyên khí Côn Lôn! Chẳng lẽ phong ấn của cô ấy được phá giải rồi?”
Hứa Ứng trong lòng máy động, đột nhiên biết mục đích Tây Vương Mẫu mượn Nguyên Vị Ương.
Hiện tại, do trải qua trận đại chiến bốn mươi tám ngàn năm trước, chư thần Côn Lôn dẫu có khôi phục thì nguyên khí cũng tổn thất nhiều, đang rất cần một người có thể liên hệ với Chư Thiên Vạn Giới, truyền khí hương hỏa của bách tính tới.
Năm xưa Tiên giới có thể hủy diệt, Côn Lôn, bây giờ lại càng dễ dàng, c ho nên Tây Vương Mẫu mới vội vã như vậy.
Tuy Tây Vương Mẫu đã khôi phục, nhưng Côn Lôn vẫn đang nguy cơ chồng chất, có thể bị hủy diệt bất cứ lúc nào.
“Dân chúng ở Chư Thiên Vạn Giới tế lễ Côn Lôn, tạo thành khí hương hỏa hùng hồn, khiến dãy núi sinh ra linh tính, trở thành thần linh nguyên thủy.”
Hứa Ứng nói với Ngoan Thất và quả chuông: “Chư thần ở Côn Lôn sơn chính là hình thái nguyên thủy của chư thần Thiên đạo. Không biết vì sao bọn họ sa sút, tới mức bị Thiên thần hiện tại thay thế.”
Thân thể Ngoan Thất vắt ngang giữa dãy núi, mang khí thế như thần linh viễn cổ. Hắn suy nghĩ một hồi rồi nói với giọng ồm ồm: “A Ứng, Khương Tề Khương thái sư dưới trướng Chu Thiên tử đã nói hơn sáu vạn năm trước uy lực Thiên kiếp chỉ bao phủ phạm vi ba trăm dặm. Hắn suy đoán lúc đó Thiên kiếp mạnh yếu ra sao là theo thực lực và kiếp vận kiếp số của của luyện khí sĩ chứ không phải Thiên kiếp siêu cấp. Như vậy có phải sáu vạn năm trước có người dùng chư thần Thiên đạo và thần khí Thiên đạo thay thế chư thần Côn Lôn không?”
Mấy ngày nay Hứa Ứng không được ăn son phấn, rảnh rỗi, đầu óc lại nhanh nhạy, dứt khoát giúp Ngoan Thất giải khai phong ấn chữ Ngữ.
Ký ức bị phong ấn của Ngoan Thất dần dần thức tỉnh, lại ăn bảo vật mà Tây Vương Mẫu ban tặng, đầu óc càng ngày càng khá.
Quả chuông vốn còn mong chờ, tưởng là Ngoan Thất mở phong ấn xong lại biến thành con rắn ngốc, không ngờ Ngoan Thất lại thông minh lên nhiều.
“Không ổn rồi!”
Quả chuông nghiêm nghị: “Rắn ngốc không ngốc nữa, thế thì bại lộ chuyện đầu óc ta không được tốt mất. Lúc trước tốt xấu gì cũng có Thảo gia hạng chót, sau này hắn mà cũng thông minh lên thì địa vị của ta sẽ bất ổn! Nhưng nếu dùng tiên kim của Côn Lôn lên người ta, lại phối hợp với thủ pháp của Thiền Thiền lão tổ... Nhưng tiên kim mà Tây Vương Mẫu ban thưởng vẫn trong bụng rắn ngốc, Thiền Thiền lão tổ lại tham lam.”
Tuy nó cũng nhận được nhiều lợi ích, nhưng nghĩ tới nhân phẩm của Thiền Thiền lão tổ lại cảm thấy mình khó mà giữ dc bảo phẩm.
Hứa Ứng cũng nhớ lại lời Khương Tề. Khương Tề nói sáu vạn năm trước có thể là lúc thần khí Thiên đạo được chế tạo, từ đó trở đi có lẽ Thiên kiếp đã bị người khác nắm giữ.
Có thể thấy sáu vạn năm trước là thời điểm mấu chốt, khi đó Tiên giới đã bắt đầu kế hoạch tái tạo Thiên đạo.
Mấy ngày sau, Chư Thiên Cảm Ứng càng ngày càng mãnh liệt tu vi của Nguyên Vị Ương cũng càng lúc càng mạnh!
Chắc Tây Vương Mẫu vẫn đang phá giải phong ấn của Nguyên Vị Ương!
Nhưng khí tức mà Nguyên Vị Ương tỏa ra dần dần vượt qua dự tính của đám người Hứa Ứng.
Ngày thứ ba, khí tức của cô đã đạt tới cấp độ luyện khí sĩ Phi Thăng kỳ, thần thức trở nên thâm thúy không gì sánh được.
Nhưng ngày thứ tư, khí tức của cô lại tăng gấp bội.
Đến ngày thứ năm, khí tức của cô đã sánh ngang với đám khách câu cá, cường đại tới mức khiến bầu trời Côn Lôn vặn vẹo.
Ngày thứ tám, Hứa Ứng thấy trong Ngọc Châu phong có tiên khí bốc lên, ngưng tụ trên ngọn núi như làn khói, lại như lá cờ.
Ngày thứ chín, tiên quang trên Ngọc Châu phong như từng đóa hoa thược dược, nhụy hoa cánh hoa không ngừng kéo ra bên ngoài, càng lúc càng lên cao, thậm chí va vào động thiên bị phong ấn trên bầu trời Côn Lôn!
“A Ứng, cô bé vướng mắc với ngươi suốt vạn kiếp có vẻ rất đáng gờm.” Quả chuông lo lắng nói với Hứa Ứng.
Hứa Ứng nhìn lên bầu trời, động thiên hùng vĩ cắm rễ trên Tiên giới, phong ấn trên động thiên đang đối chọi với bụi hoa, văn tự trên phù triện không ngừng bị mài mòn.
Chỉ e không bao lâu sau động thiên này sẽ bị xuyên thủng.
Ngày thứ mười, trên bầu trời xung quanh Côn Lôn đồng thời hiện lên hư ảnh Chư Thiên Vạn Giới, Chư Thiên Vạn Giới như bị kéo tới gần Côn Lôn.
Khắp các ngọn núi trên Côn Lôn, thần lực như sôi trào, bên trên từng vị thần linh thậm chí có hào quang chói lọi như cây cột, chiếu thẳng tới trời!
Trong cột sáng, các loại phù văn Thiên đạo xuất hiện, bay lên bên trên, biến hóa khó lường!
Khí tức của Nguyên Vị Ương không tiếp tục tăng lên, nhưng trên Côn Lôn Ngọc Châu phong, dường như có một nữ tiên khí tức thâm thúy sâu xa không gì sánh được đang trấn thủ, không chút tì vết, không dính bụi trần, không thể khinh nhờn, không cho tới gần.
Nương theo từng tầng phong ấn của Nguyên Vị Ương được mở ra, Hứa Ứng đột nhiên cảm thấy nhân duyên kết nối bọn họ cả vạn kiếp đã bị kéo đứt.
Y nhớ tới Yến Bảo Nhi trong thời Đại Thương, nhớ tới Phùng Tuyết Nhi ba ngàn năm trước, lại nhớ tới Nguyên Vị Ương, Nguyên Như Thị trong kiếp này, trong lòng bỗng thấy bồi hồi.
Trong những năm tháng bọn họ gặp nhau, tìm hiểu nhau, yêu mến nhau, có lẽ trong cuộc đời dài dằng dặc của nữ tiên, chỉ là một giọt nước giữa biển cả, là hai đốm bọt nước nho nhỏ trong trí nhớ của cô.