Sau khi Thứ sử Chu Hành đi khỏi, Hứa Ứng chú ý thấy thiên địa có dị biến.
“Thiên kiếp lớn nhất trong Triều Chân Thái Hư động thiên có cự ly bao phủ lớn nhất là năm trăm dặm. Lần này Chu Tề Vân độ kiếp, chắc động tĩnh cũng không nhỏ. Vùng đất mới xuất hiện, từ Cửu Nghi sơn tới nơi này e rằng phải hơn nghìn dặm.”
Hứa Ứng tính toán khoảng cách giữa hai nơi, thầm nghĩ: “Lấy Cửu Nghi sơn làm trung tâm, nếu kiếp vân bao phủ tới tận nơi này thì phạm vi bao phủ lên tới hơn hai ngàn dặm. Không thể có kiếp vận lớn như vậy. Thế thì chỗ ta là an toàn, thiên kiếp không thể lan tới đây.”
Y vừa chờ đợi vừa yên tâm tu luyện.
Hiện tại y đã mở hai đại bí tàng Nê Hoàn và Giáng Cung, trong cơ thể ẩn chứa lực lượng bí tàng nhưng lại không tu luyện bất cứ na pháp nào, chỉ có lực lượng bí tàng chứ không thể dùng vào việc tu luyện.
Khi tu luyện trong địa điểm phi thăng, y thử dùng Thái Nhất đạo dẫn công điều động lực lượng hai đại bí tàng, nhưng hiệu quả quá bé nhỏ.
“Hiện giờ Chu Tề Vân đang nắm giữ thành tựu na pháp cao nhất trên đời. Ngoài ra các thế gia như Nguyên gia, Quách gia, Lý gia đều có truyền thừa na pháp cao thâm.”
Hứa Ứng suy nghĩ, Chu Tề Vân học được Đà Ẩu tiên thư và Cửu Tiêu Dương Thần từ chỗ mình, kết hợp với công pháp bí tàng Nê Hoàn, hòa làm một thể, chỉ e tu vi thực lực của hắn còn cao siêu hơn cả người sáng tạo ra Đà Ẩu tiên thư và Cửu Tiêu Dương Thần!
Có thể thấy na khí đồng tu là con đường chính xác.
Lúc này, dưới chân núi có người tới, là một ông lão cưỡi lừa, phía trước còn có một thiếu niên dắt lừa, lộc cộc đi lên núi.
Thiếu niên kia chất phác, ông lão cưỡi lừa lại khá khôn khéo, nói với Hứa Ứng: “Chúng ta là khách bộ hành nơi dân dã, đi ngang qua đất lành này, xin ở nhờ vài ngày.”
Sau khi đưocÔng lão cưỡi lừa cám ơn, bảo thiếu nữ chất phác thả con lừa ra, tự chọn một gian phòng, quét dọn rồi ở lại.
Nhưng con lừa này cực kỳ ngang ngược, thấy trong nhà Hứa Ứng có hai con trâu ăn cỏ, không có việc gì lại đi tới trước mặt, quay người giơ chân sau đá hai con trâu.
Quả chuông nói nhỏ với Hứa Ứng; “Con lừa này có khí hương hỏa, không phải vật phàm. Lão già này cũng không phải người bình thường.”
Hứa Ứng gật nhẹ đầu, y cũng nhận ra hai người già trẻ và con lừa đều không đúng.
Con lừa kia đá Ngưu Chấn Ngưu Can mấy lần, cuối cùng chọc tức hai con trâu. Hai con trâu ai nấy đứng thẳng lên, hiện ra thân thể Ngưu Ma, mũi xì khói, mắt phun lửa.
Con lừa kia cười ha hả kêu la: “Biết ngay mà, các ngươi có gì đó sai sai! Hiện chân thần rồi chứ!”
Nó lăn tại chỗ một vòng, khi đứng lên đã biến thành quái vật khổng lồ đầu lừa thân người, cao tới hơn hai trượng, uy vũ mạnh mẽ, thân thể mang theo khí hương hỏa hùng hậu, kêu to: “Lão gia đây hút khí hương hỏa thỏa thê, nay đã luyện thành Kim Thân, hôm nay hàng phục hai thằng ngốc các ngươi, thay thế hai chân ta!”
Lão già và thiếu niên chất phác không ngăn cản.
Lúc này, kiếm khí lượn lờ trên bầu trời, bay về phía này, là Ngoan Thất đeo hộp kiếm trên lưng, vừa tu luyện trở về.
Lão già cưỡi lừa và thiếu niên chất phác ai nấy nghi hoặc không thôi, nhìn con dị xà kia. Chỉ thấy con dị xà dài tới hơn hai mươi trượng, toàn thân bao phủ bởi kiếm khí, bay lượn trên không trung, nghe rợn cả người.
Ngoan Thất lại chẳng hề để ý, hạ xuống bên cạnh Hứa Ứng, kinh ngạc nói: “Con lừa này thật ngang tàng. Lai lịch ra sao?”
Hứa Ứng lắc đầu.
Tiếp đó lại nghe tiếng kêu la thảm thiết vang lên, hai huynh đệ Ngưu Chấn Ngưu Can tay cầm Bạch Cốt Đả Hồn tiên, vây quanh con lừa yêu vương kia đánh lấy đánh để, khiến con lừa kêu gào không ngừng.
Tiếng kêu của nó vừa to vừa ro ràng, vang vọng tận mây xanh, vang vọng mãi không dứt.
Ông lão cưỡi lừa nghi hoặc không thôi, nói với thiếu niên chất phác: “Lão tổ tông.”
Thiếu niên chất phác nói nhỏ: “Xem lai lịch trước đã.”
Hứa Ứng chờ trong chốc lát rồi mới bảo Ngưu Chấn Ngưu Can dừng tay, áy náy nói với lão già cưỡi lừa: “Trâu nhà ta không hiểu chuyện, làm lừa nhà ngươi bị thương rồi.”
Lão già cưỡi lùa cười ha hả nói: “Không sao, không sao, hạng ngu xuẩn có khi lại thích ăn đòn.”
Lúc này lại có người tới Vô Vọng sơn, cũng là hai người một già một trẻ, nhưng lần này là đi bộ lên núi, vừa thở hồng hộc vừa đi lên.
Hai người này lão già thì toàn thân trắng toát, thiếu niên thì mặc đồ đen khắp người. Khi tới nơi, thiếu niên đảo mắt một lượt rồi nhìn vào người Hứa Ứng, lại nhìn thiếu niên chất phác, lộ vẻ kinh ngạc. Ngay sau đó ánh mắt hắn lại rơi vào cây rìu đá khổng lồ mà Hứa Ứng dựng ở góc tường.
“Hai cha con tại hạ đi ngang qua đất lành này, xin ở nhờ vài ngày.”
Ông lão áo trắng vội vàng đi tới, chắp tay với Hứa Ứng và thiếu niên chất phác, cười xòa nói: “Có thể bố trí được không?”
Hứa Ứng nói: “Chúng ta không phải chủ nhân của nơi này, cũng là ở nhờ. Hai vị cứ tự nhiên.”
Ông lão mặc áo trắng cảm ơn, chạy đi quét dọn gian phòng, thu dọn thỏa đáng rồi mới để thiếu niên áo đen vào ở.
Hứa Ứng cực kỳ kinh ngạc, liếc mắt nhìn bọn họ, không biết lai lịch ra sao.
Rõ ràng ông lão cưỡi lừa và thiếu niên chất phác đã nhận ra hai người kia, sắc mặt cả hai không hề thay đổi nhưng không tới bắt chuyện, chỉ lẳng lặng ngồi đó.
Đột nhiên, lại có người tới Vô Vọng sơn, phía xa có một tiếng cười duyên vang lên: “Nơi này được đấy, lão tổ tông, tuy ngọn núi này đã đứt nhưng vẫn là quả núi cao nhất trong phạm vi ngàn dặm quanh đây! Chỉ cần Chu lão tổ độ kiếp, chúng ta có thể quan sát toàn bộ cảnh tượng hắn độ kiếp... Họ Hứa kia!”
Giọng nói kia lúc cao lúc thấp, Hứa Ứng nhìn theo tiếng nói, ra là dì hai của Quách Tiểu Điệp, Lý Anh Châu mang theo một thiếu niên áo vàng lên núi.
Thiếu niên áo vàng có vẻ ngại ngùng, nhìn ai cũng xấu hổ, nói với Lý Anh Châu: “Châu Nhi không được vô lễ.”
Đôi mắt mỹ miều của Lý Anh Châu liên tục nhìn sang phía Hứa Ứng, thi thoảng lại nghiến răng. Hứa Ứng cũng nhớ tới mùi đào chín trên người cô ả, trong lòng rục rịch, vội vàng tồn tưởng đạo tượng, ổn định thần thức.
Thiếu niên áo vàng nhìn hai nhóm người còn lại, lộ vẻ kinh ngạc; nhưng sắc mặt nhanh chóng giãn ra cười nói: “Thạch lão tổ, Chu lão tổ, hai vị vẫn còn sống, tốt quá, tốt quá. Ta còn tưởng tuổi thọ của hai người đã cạn, gặp bất trắc gì rồi.”
(Chữ “Chu” này là 朱 khác chữ “Chu - 周” của Chu Tề Vân
Thiếu niên chất phác và thiếu niên áo đen không dám thất lễ, vội vàng đứng lên.
Thiếu niên áo đen nói: “Hoàng thúc chưa chết, sao chúng ta dám chết trước?”
Thiếu niên chất phác nói: “Đúng.”
Thiếu niên áo vàng không buồn để ý nói: “Năm xưa trong thế hệ của chúng ta, Chu lão tổ là người tính cách nóng vội nhất, bản lĩnh cũng là cao cường nhất. Ta tưởng mấy năm qua hắn sẽ thu liễm một chút, không ngờ hắn là người đầu tiên không nhịn nổi.”
Thiếu niên áo đen cười nói: “Hắn không nhảy đi trước, làm sao chúng ta biết con đường này có thông suốt hay không?”
Lúc này trên không vang lên tiếng cười: “Thập Tam Nương, chúng ta đặt chân ở đây đi. Nơi này có địa hình cao nhất, có thể quan sát được tất cả mọi chuyện diễn ra ở Cửu Nghi sơn.”
Mọi người nghe vậy ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy trên bầu trời có một chiếc thuyền hoa đang chèo tới, lướt giữa không trung như trôi trên mặt nước, cực kỳ ổn định.
Trong thuyền hoa có một giọng nữ vang lên, cười nói: “Hương công tử nói đúng lắm.”
Chiếc thuyền hoa hạ xuống, trong thuyền hoa có một nam nữ đi ra, khiến hai người ta không khỏi ngước nhìn. Vị Hương công tử kia phong thái ưu nhã, ngọc thụ lâm phong, tiêu sái vô cùng. Còn Thập Tam Nương vóc dáng thon thả, dung mạo yêu kiều, đôi mắt như làn sóng đảo qua nơi nào là gió xuân nhộn nhạo.