Thế chẳng phải là bọn họ thông minh hơn mình nhiều à?
Cũng có nghĩa là, địa vị của Ngưu Thất gia khó mà giữ được?
“Mọi người cùng họ Ngưu, chắc bọn họ sẽ nể mặt... Nể cái rắm! Cứ thấy ta là bọn chúng quất roi, cứ như kiểu ta mới là trâu cày ruộng.” Ngoan Thất thầm nghĩ, càng càng cảm thấy nguy cơ nặng nề.
Hứa Ứng dạy Ngưu Chấn, Ngưu Can tu luyện làm sao để thành thần thức, làm thế nào để mở khu vực Hi Di.
Con con Ngưu Ma này vốn là yêu vương, tình cờ nhận được truyền thừa của luyện khí sĩ thượng cổ, tuy chỉ có công pháp Thải Khí kỳ nhưng bọn họ có thể tu thành yêu vương chỉ trong thời gian ngắn ngủi, tư chất ngộ tính vốn đã bất phàm.
Hứa Ứng lại giỏi dạy dỗ, bất luận là công pháp ra sao tới tay y đều có thể giảng giải chi tiết, lời lẽ dễ hiểu, vì vậy hai con Ngưu Ma nhanh chóng nắm giữ kỹ xảo tu luyện thần thức, bắt đầu có thần quang mờ ảo trong mắt.
Với tốc độ tu luyện này, chỉ mấy ngày thôi là mở được khu vực Hi Di, điều động ngũ khí.
Hứa Ứng dạy bọn họ, Ngoan Thất cũng tới thỉnh giáo Hứa Ứng làm sao tu luyện kiếm thuật.
Hứa Ứng giảng giải một phen, thấy hắn còn chưa lĩnh ngộ, bèn đặt hộp kiếm của Viên Thiên Cương lên người hắn nói: “Ngươi cảm ngộ khí giấu trong hộp đi đã, đợi tới khi cảm ứng được kiếm khí trong hộp, cộng hưởng với kiếm khí là có thể vận dụng kiếm khí. Kiếm khí sẽ dạy ngươi kiếm chiêu, dần dà ngươi có thể vận kiếm.”
Ngoan Thất thu nhỏ hình thể lại cho vừa vặn cõng hộp kiếm, nhắm mắt ngưng thần, cảm thụ tỉ mỉ kiếm khí.
Hắn nghiêm túc tới hiếm thấy, tập trung tìm hiểu, Hứa Ứng cũng vui vẻ tác thành, bảo quả chuông không tới quấy rầy hắn, nói: “Ngài chuông, các ngươi có phát hiện ra cái gì trong Tần Nham động không?”
Quả chuông nói: “Không có gì cả. Con rắn ngốc cho rằng quái vật khổng lồ chiếm cứ chỗ sâu dưới nước, chắc chắn địa điểm phi thăng ở đó nên kéo ta cùng bới đào Tần Nham động đã sụp đổ, lặn sâu xuống dưới. Nhưng lặn tới đáy rồi vẫn không có cái gì là địa điểm phi thăng.”
Lần trước Hứa Ứng và Ngoan Thất lần theo sinh cơ trong Tần Nham động, tìm tới đáy ao, chạm nhầm vào quái vật khổng lồ dưới đáy ao, bị quái vật đuổi giết. Quái vật khổng lồ kia nấp dưới đáy ao, vì vậy Ngoan Thất mới đoán đáy ao là địa điểm phi thăng.
Hứa Ứng suy nghĩ rồi nói: “Hiện giờ chúng ta mới gặp một địa điểm phi thăng thật sự, đó là Thiên Thần điện ở Quỷ Tử lĩnh. Nó chỉ xuất hiện vào thời gian đặc biệt, cũng chỉ ra vào được trong thời điểm đó. Nếu Vô Vọng sơn cũng là địa điểm phi thăng, chắc chắn cũng phải ra vào trong thời điểm đặc biệt.”
Quả chuông nói: “Vô Vọng sơn lớn như vậy, ngươi một là không biết lúc nào nó mới mở, hai là không biết địa điểm phi thăng ở đâu, làm sao tìm được? Ta cảm thấy địa điểm phi thăng mà nữ quỷ trong quan tài nhắc tới không phải là Tần Nham động mà là Cửu Nghi sơn.”
Hứa Ứng ánh mắt nhấp nháy, cười nói: “Chúng ta không biết địa điểm phi thăng ở đâu nhưng người ba ngàn năm trước sẽ biết. Chẳng phải chúng ta đang có một nữ quỷ trong gương từ ba ngàn năm trước à?”
Quả chuông lập tức tỉnh ngộ, cười nói: “Vô Vọng sơn vốn là Ngô Vọng sơn, lần nay gặp cõi âm xâm lấn mới giải trừ phong ấn, biến thành Vô Vọng sơn, di tích này mới lộ ra. Vì vậy nữ quỷ này đã bị nhốt trong gương từ ba ngàn năm trước, chắc chắn cô ta biết rất nhiều chuyện. Nếu nơi này có địa điểm phi thăng, nhất định cô ta đã nghe nói!”
Hứa Ứng đi vào trong phòng, tháo tấm gương đồng trên bàn trang điểm ra nói: “Cô nương trong gương, chúng ta không phải người xấu, muốn hỏi ngươi chút chuyện.”
Nữ quỷ trong gương thấy quả chuông lớn, kinh hãi tới thất thố, vội vội vàng vàng trốn dưới gậm giường, không dám thò đầu ra. Hứa Ứng khẽ nhíu mày, hỏi quả chuông: “Các ngươi làm gì người ta vậy?’
Quả chuông lúng ta lúng túng nói: “Ta có làm gì đâu, Ngoan Thất soi vào trong gương, người ta thấy yêu quái là sợ tới đờ cả người ra. Ta cảm thấy Ngoan Thất làm sai nên vào trong gương an ủi cô ta,không ngờ lại bị hiểu lầm.”
Nó chán nản nói: “Cô ấy nghĩ ta là yêu quái chuông.”
Hứa Ứng đã hiểu nguyên nhân hậu quả, cố gắng để giọng nói thật dịu dàng: “Cô nương, chúng ta không phải người xấu, chỉ muốn hỏi thăm chút thôi. Trong Vô Vọng sơn này có địa điểm phi thăng không. Nếu cô thành thật, chúng ta sẽ giải phong ấn giúp cô , nếu cô không nói, đừng trách yêu quái chuông lòng dạ độc ác!”
Quả chuông hừ một tiếng.
Nữ quỷ trong gương vẫn thấp thỏm, không dám bò ra khỏi giường, Hứa Ứng nói: “Ngài chuông...”
Nữ quỷ kia vội vàng chui từ dưới gậm giường ra, xua tay với bọn họ, ra hiệu là mình không biết địa điểm phi thăng là gì.
Hứa Ứng giải thích về địa điểm phi thăng, đột nhiên hai mắt nữ quỷ sáng bừng lên, vẽ tranh lên trên kính, phác họa sơ qua địa hình Vô Vọng sơn, rồi chỉ vào một vị trí trên đó.
Hứa Ứng lắc đầu nói: “Vô Vọng sơn đã đổ, địa hình thay đổi rất nhiều.”
Nữ quỷ đi qua đi lại trong gương, suy nghĩ trong phút chốc, đột nhiên ánh mắt lại sáng rực lên, giơ ngón tay chỉ theo một hướng.
Hứa Ứng trong lòng hơi động, đi theo hướng cô ta chỉ tay, ra bên ngoài quan sát, nữ quỷ chỉ vào trong Vô Vọng sơn.
“Tiểu Thất, có muốn tìm địa điểm phi thăng không?” Hứa Ứng hỏi.
Ngoan Thất đang tự tìm hiểu kiếm khí, không nghe thấy.
Hứa Ứng thầm khen Thất gia cần cù chăm chỉ, cùng quả chuông lớn đi theo hướng nữ quỷ trong gương đã chỉ.
Mặt gương đồng loang lổ rỉ sét bay phía trước, cứ như có người đang cầm trên tay, chẳng qua không thấy người đâu. Hứa Ứng và quả chuông đi theo gương đồng, tới nơi Vô Vọng sơn đứt gãy, nữ quỷ trong gương lơ lửng xung quanh, tìm kiếm một lúc lâu, đột nhiên dừng lại.
Hứa Ứng vội vàng đi tới quan sát, chỉ thấy chỗ ngọn núi vỡ nát có một cửa hang, chẳng qua Vô Vọng sơn đã gãy đôi, khó mà phát hiện ra được.
“Thế tức là địa điểm phi thăng không nằm trong Tần Nham động mà ở trong ngọn núi. Thiếu nữ trong quan tài đi vào Tần Nham động chỉ là để tưởng nhớ chủ nhân Nê Hoàn cung.”
Hứa Ứng suy nghĩ rồi nói: “Nhưng nếu cô ấy quen biết chủ nhân Nê Hoàn cung, vì sao chủ nhân Nê Hoàn không gặp cô ấy?”
Quả chuông cũng không biết nguyên nhân, không nói gì.
Tấm gương men theo lối đi rạn nứt vào trong núi, chỗ đứt lổn nhổn như giáo mác, sắc bén lạnh lẽo đến đáng sợ. Nếu không có nữ quỷ trong gương dẫn đường, chắc chắn bọn họ không thể phát hiện ra nơi này từng có một con đường.
Bọn họ càng đi càng sâu, khi tới một phần ba ngọn núi, chỉ thấy lối đi uốn cong, đi xuống giữa núi.
Gương đi phía trước tỏa ra ánh sáng yếu ớt, chiếu rọi vách tường của đường hầm, trên vách có một số bức tranh. Hứa Ứng đi chậm lại, chỉ thấy trên bức tranh là cảnh một số người nguyên thủy săn bắt tế trời.
Có lẽ nơi này từng là hang núi mà người nguyên thủy sinh sống nên mới có những bức tranh như vậy.