Mục lục
Mở Mắt Thấy Thần Tài
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 523: Lục gia ma đầu

    

    

    “Loại độc này, nửa năm trước ta từng dùng làm thuốc chữa bệnh, ngươi dùng để hạ độc ta?”

    

    Trần Hạo bị Tần Bá nữa năm qua dùng dược liệu ngâm thân thể, đối với mấy loại độc dược này thì coi như là bách độc bất xâm.

    Còn Trần Hạo là người tinh thông dược lý, làm sao có thể không biết trà sâm do Lục Hàm mang tới có độc.

    

    Lục Hàm sẽ không làm hại chính mình.

    

Muốn hại mình, chỉ có một khả năng, đó chính là người của Lục gia, có người có dã tâm với mình.

    

    Trần Hạo giả bệnh, chính là muốn chờ đám người này đứng ở trước mặt mình.

    

    “Hừ, tiểu tử thúi, Mạc gia ta cố hết sức tìm ngươi hơn một năm, hao tổn tâm cơ, lần này tuy rằng không độc chết được ngươi, ngươi cũng đừng hòng chạy thoát!”

    

    Mạc Vân Hải cười lạnh.

    

    “Tiên sinh, ngài vẫn khỏe, quá tốt!”

    

    Mạnh Khang đứng dậy, ôm ngực cười nói.

    

    “Mạnh lão gia, vừa rồi cám ơn ngươi!”

    

    Vốn dĩ Trần Hạo muốn nhìn thấy Mạnh Khang này, bản thân cũng có chút thật lòng, nhưng việc cứu mạng vừa rồi khiến Trần Hạo có chút cảm động trong lòng.

    

    Thấy tính mạng hắn đang gặp nguy hiểm, Trần Hạo vội vàng tỉnh dậy.

    

    “Mạc tổng quản, đừng nói nhảm với tiểu tử này, để tiểu nhân qua bắt hắn!”

    

    Mạc gia thiếu gia cười khinh nói.

    

    Sau đó bóng người rung chuyển lao thẳng về phía Trần Hạo.

    

    Tuy nhiên cách Trần Hạo một bước.

    

    Trần Hạo đột nhiên bắn ra, trực tiếp nắm lấy đầu người đó.

    

    Lập tức, người này tứ chi duỗi thẳng, toàn thân run rẩy.

    

    Răng rắc!

    

    Trần Hạo cổ tay khẽ giật một cái, cổ tay vặn vẹo.

    

    Ném tới trước mặt đám người Mạc gia.

    

    Bảy người của Mạc gia, tất cả đều chấn động, run rẩy.

    

    Đây đều là thế hệ trẻ tuổi của Mạc gia, thực lực xuất chúng.

    

    Nhưng vừa rồi, nó giống như một con cừu nhỏ, bị bắt ở điểm trọng yếu, toàn thân run lên, không thể phản kháng.

    

    “Hảo tiểu tử, không ngờ một năm không gặp,thế mà trở nên lợi hại như vậy!”

    

    Mạc Vân Hải trợn to mắt.

    

    “Cùng tiến lên, bất hắn lại!”

    

    Mạc Vân Hải vung tay lên.

    

    Sáu người còn lại cùng nhau lao vào.

    

    Buzz!

    

    Trần Hạo phẫn nộ ngẩng đầu.

    

    Một đôi mắt đỏ tươi, nhìn thẳng đám người đó.

    

    Một luồng khí lạnh ập vào khiến lưng sáu người lạnh toát, không khí trong nhà dường như cũng có chút lạnh lẽo.

    

    Trần Hạo nhặt con dao lên, chém xuống.

    

    Chính đám người này đã buộc mình phải cùng đường, có nhà không thể về.

    

    Chính đám người này đã tự ép mình giống như chó nhà có tang, nhận hết ức hiếp.

    

    Chính là bọn hắn muốn chiếm tài sản của Trần gia.

    

     Giết!

    

    Trần Hạo trong lòng dấy lên sát khí cuồng bạo.

    Bạn đang đọc truyện tại Hố truyện: hotruyen .com

    

    Sát ý nổi dậy.

    

    Sáu người này sao có thể là đối thủ của Trần Hạo?

    

    Trần Hạo xuất chiêu, nhưng sau hơn mười hơi thở, tử khí đã chết thành một mảnh.

    

    Máu bắn tung tóe cả căn phòng.

    

    “Thật …. Thật là lợi hại!”

    

    Mạc Vân Hải mí mắt giật giật.

    

    Trần Hạo một khi ra tay, hắn liền biết mình sẽ không phải là đối thủ.

    

    Suy nghĩ duy nhất lúc này là trốn thoát!

    

    Lập tức, trực tiêp chuyển tay rời đi.

    

    Huh!

    

    Một thanh phi đao bay vụt qua.

    

    Cổ Mạc Vân Hải trong nháy mắt biến mất.

    

    “Ngươi ….. ngươi …!”

    

    Mạc Vân Hải phát ra hai tiếng yếu ớt kêu thảm, sau một khắc, trực tiếp ngã xuống đất.

    

     “A! ! !”

    

    Lục Tuyết cũng sợ hãi, che miệng, núp vào trong góc.

    

    Kể cả những người đã vào Lục gia, đều không dám ra.

    

    “Haha, Trần… Trần tiên sinh, đều là bị Mạc gia ép buộc…”

    

    Lục Tông năm biết mình đã phạm tội lớn nhất nên vội vàng đứng lên xin lỗi, cố gắng để Trần Hạo tha cho mình.

    

    Nhưng hắn vừa chạm vào cánh tay của Trần Hạo với đôi mắt đỏ rực.

    

    Trực tiếp bị Trần Hạo kẹp vào cổ.

    

    Răng rắc! Một âm thanh.

    

    Máu phun ra điên cuồng, trực tiếp bị Trần Hạo ném ra ngoài cửa sổ, dãy dụa một hồi cũng không có động tĩnh gì nữa.

    

    “Trần tiên sinh, tha mạng!”

  Lục Tông Nguyên sợ hãi vội vàng quỳ xuống, toàn bộ người của Lục gia cũng quỳ xuống.

    

    Trần Hạo hít sâu một hơi.

    

    Trong mắt đỏ tươi của anh ta lùi lại.

    

    Vừa rồi Lục Tông năm mới tiếp cận, nhưng thực ra anh ta vẫn còn thù địch với Trần Hạo.Đụng vào Trần Hạo chẳng khác nào tìm đến còn đường chết. (tôi dịch Lục Tông năm là ai tôi k biết là ai luôn. Hiện đang lú ae đọc giả thông cảm nha).

    

    “Tha các ngươi?”

    

    Trần Hạo chậm rãi đi về phía Lục Tông Nguyên.

    

    “Vì ngươi đã hứa cho ta mượn Thần thú sách , nhưng ngươi liền đổi ý , huống chi là thông đồng với Mạc gia hại ta…”

    

    Trần Hạo nói.

    

    Một tay nắm lấy đầu Lục Tông Nguyên, Lục Tông Nguyên đã chảy nước mắt, nước mắt chảy ròng ròng.

    

   Đang muốn dùng sức.

    

    “Trần Hạo, Đừng!!”

    

    Đúng lúc này, Lục Hàm chạy tới, vội vàng kêu to.

    

    “Tiểu Hàm, ngươi rốt cục đến rồi, nhanh mau cứu ta!”

    

    Còn Lục Tuyết thì chạy về phía Lục Hàm, nấp sau lưng Lục Hàm.

    

    Nhìn Trần Hạo vẻ mặt kinh hãi.

    

    “Trần Hạo, đây là ta phụ thân, ta biết hắn làm sai chuyện, nhưng hắn mới lầm đường lạc lối, Trần Hạo, đây là Lục gia Thần Thú sách, cho ngươi, ngươi thả bọn họ đi!”

    

    Lục Hàm khóc nói.

    

    Lập tức, nàng chậm rãi đi về phía Trần Hạo.

    

    “Tiểu Hàm, đừng, hắn sẽ giết người!”

    

    Lục Tuyết nắm lấy cánh tay Lục Hàm.

    

    “Không sao đâu em gái, Trần Hạo nói, anh ấy là bạn với em, anh ấy sẽ không làm tổn thương em đâu!”

    

    Lục Hàm đến với Trần Hạo.

    

    Đem “Thần thú sach” cho Trần Hạo.

    

    “Trần Hạo, nếu phải giết cha ta để trút hận, thì ngươi giết ta đi, thả cha ta cùng bọn họ đi, nể tình chúng ta là bằng hữu, được không?”

    

    Lục Hàm khóc ròng nói.

    

    Mà nhìn thấy Lục Hàm rơi nước mắt.

    

    Trần Hạo trong lòng xẹt qua một tia không đành lòng.

    

    Trong lòng hắn, người của Lục gia, giống như Mạc gia, đều không thể thoát chết.

    

    Nhưng Lục Hàm dù sao cũng coi mình là bạn, nghĩ đến việc Lục Hàm nhìn thấy vừa rồi mình bị trúng độc dáng vẻ khẩn trương, Trần Hạo thật sự có chút không đành lòng.

    

    “Sau khi ta đọc xong Thần thú sách, ta sẽ trả lại cho các người Lục gia!”

    

    Trần Hạo nhận lấy từ tay Lục Hàm.

    

    Trực tiếp rời đi.

    

    Còn Lục Tông Nguyên, dọa đến đã đứng không dậy nổi.

    

    “Lục tổng, không ổn rồi, bên ngoài đến… bên ngoài đến rất nhiều…”

    

    Đúng lúc này, một nam thanh niên chạy tới nhưng khi nhìn thấy cảnh tượng bên trong thì bàng hoàng.

    

    “Rất nhiều người mặc đồ đen đã tới…”

    

    Anh nuốt nước bọt trước khi nói xong.

    

    Chờ cho đến khi Lục Hàm đi phía sau Trần Hạo, theo  hắn ra ngoài.

    

    Cô nhìn thấy những người mặc đồ đen trong trang viên.

    

    Sát khí tỏa ra khắp cơ thể.

    

    Và những người này là Bá bá và cộng sự.

    

     “Không sao!”

    

    Trần Hạo nhẹ nói.

    

    Sau đó họ trực tiếp rời đi.

    

    Lục Hàm lùi lại vài bước.

    

    Lúc đầu cô còn tưởng Trần Hạo là một cậu con trai rất không biết kiềm chế, nhưng hôm nay cô mới thấy Trần Hạo kinh dị và tàn nhẫn.

    

    Nếu cô củng coi thường Trần Hạo như chị gái mình.

    

    Vậy thì sợ rằng, bây giờ Lục gia người này tiêu diệt, xóa sổ rồi.

    

    “Trần Hạo, hóa ra cho tới bây giờ tôi vẫn chưa thực sự hiểu về anh…”

    

    Lục Hàm trong lòng nói.

    

    Không biết Trần Hạo rời đi đã bao lâu rồi.

    

    Cô thấy Dương Hạ đang đi cùng với vệ sĩ tới.

    

    “Nhị tiểu thư, thật là trùng hợp, nhân tiện, cha cô  hiện tại có bận không, tôi chuẩn bị đi thăm…”

    

    Dương Hạ nói.

    

    Nhưng Lục Hàm lại như là không nghe thấy gì.

    

    Chỉ là ngậm trong miệng hai chữ.

    

    Sau đó cô ta quay đi mà không nhìn lại.

    

    “Nhị tiểu thư, cô nói cái gì?”

    

    Dương Hạ căng thẳng hỏi.

    

    “Nhị tiểu thư hôm nay tâm tình không tốt, tôi nghĩ cô chủ, ta trực tiếp đi thăm Lục Tông Nguyên?”

    

    Vệ sĩ của Dương Hạ nói.

    

    “Không phải, tôi hình như nghe được Nhị tiểu thư trong miệng lẩm bẩm … Trần Hạo …..?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK