Mục lục
Mở Mắt Thấy Thần Tài
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 334: Tô Tử Nguyệt gặp chuyện rồi

“Cái gì? Anh nói căn nhà đó là anh cho người phụ nữ đó mướn sao?”

Trần Hạo nói với Tô Mộng Lan về Dương Hạ.

Về việc Dương Hạ nói rằng cô ta đang mang thai hay gì đó, Trần Hạo cũng không rõ.

Nhưng cũng không khó tưởng tượng, Dương Hạ này chắc chắn là không có ý tốt, chuyện ngày hôm nay, sau này sẽ tính sổ với cô ta.

Bây giờ Trần Hạo chỉ không muốn Tô Đồng Hân hiểu lầm.

“Được, được rồi, nhìn bộ dạng của anh cũng không giống là đang nói dối, tôi sẽ cố gắng thuyết phục Đồng Hân, anh tốt nhất là đừng có nói dối, Đồng Hân ghét nhất là bị người khác lừa dối!”

Một cuộc trao đổi đơn giản như vậy, Tô Mộng

Lan cũng phát hiện ra, Trần Hạo xem ra cũng không giống loại đàn ông trăng hoa quần là áo lượt không có nhân tính.

Cho người khác cảm giác khá hiền lành.

Nếu anh thực sự không làm như vậy, Tô Mộng Lan tất nhiên sẽ sẵn sàng giúp đỡ anh.

Vì vậy, Trần Hạo đợi ở tầng dưới.

Tô Mộng Lan đã quay trở lại.

Nhưng không được bao lâu, cô ấy lại vội vàng bước ra ngoài.

“Ôi, Trần Hạo, tôi không thể giúp gì được cho anh nữa rồi. Đồng Hân không nghe gì hết, cũng không

muốn gặp anh. Lần này anh thực sự đã làm tổn thương cô ấy. Anh nên quay về đi…”

Tô Mộng Lan nói xong liền đi vào.

Hừm!

Trần Hạo cảm thấy rất khó chịu.

Khó khăn lắm mới mong chð được Tô Đồng Hân trở về, mong chờ mãi kết quả lại trở về đúng thời điểm mấu chốt này.

Chính vào đúng lúc này.

Điện thoại di động của Trần Hạo đột nhiên vang lên.

Lấy ra nhìn, đó là cuộc gọi của Tô Tử Nguyệt.

“Tử Nguyệt, sao vậy?”

Trần Hạo mỉm cười dịu dàng, Trần Hạo từ khi bắt đầu, đã coi Tô Tử Nguyệt như em gái của mình.

“Trần Hạo, tôi không phải Tử Nguyệt, tôi là đồng nghiệp của cô ấy Ngụy Lâm Như, chúng ta đã gặp

nhau lần trước!”

Giọng nữ trong điện thoại cất lên. Nghe giọng điệu của cô ấy, dường như có chuyện gì đó, khá sốt ruột.

“Tôi nhớ rồi! Sao vậy?”

Trần Hạo vội vàng hỏi.

“Là Tử Nguyệt, Tử Nguyệt bị tai nạn, cô ấy đang trên đường đến bệnh viện!”

Ngụy Lâm Như lo lắng nói.

“Cái gì?”

Trần Hạo sửng sốt.

Lúc này mới nhìn lên lầu, muốn hét lên cho Tô Đồng Hân nghe thấy, nhưng lại sợ cô ấy nghe thấy lại cảm thấy bị quấy rần.

Rốt cuộc, bây giờ cô ấy hơi ghét mình, đợi sau khi xác nhận tình hình của Tử Nguyệt, quay lại tìm Đồng Hân vậy.

Vì vậy, Trần Hạo một bên vừa chạy quay lại, một bên hỏi.

“Rốt cuộc có chuyện gì đang xảy ra? Cô nói rõ đi!”

Nguy Lâm Như nói: “Buổi trưa hôm nay vẫn ổn, nhưng buổi chiều khi lên lớp, Tử Nguyệt đột nhiên nói rằng cô ấy không được khỏe. Vốn dĩ tôi lấy nước nóng cho cô ấy, tưởng rằng rằng cô ấy bị cảm. Không ngờ rằng cô ấy đã ngất xỉu ngay sau đó! Tôi đã đưa cô ấy đến bệnh viện! Dù Tử Nguyệt hiện đã tỉnh, nhưng rất yếu. ”

“Làm sao lại xảy ra chuyện đó!”

Trần Hạo cũng có chút sốt ruột.

Sau khi hỏi rõ, bắt một chiếc xe, chạy thẳng đến bệnh viện.

“Mộng Lan, tên cặn bã đó nói gì vậy?”

Vừa lên lầu, một số cô gái hỏi.

“Anh ta không có nói gì, nhưng mà nhìn bộ dạng, anh ta vẫn là luôn muốn đợi Đồng Hân gặp anh ta!”

“Ây ya, anh ta có thể cuồng dại đến thế sao? Tôi không tin!”

Ngô Lan Anh chế nhạo.

Nói xong, cô ta bước đến bên cửa sổ, mở rèm và nhìn xuống.

Tình cờ thấy Trần Hạo đang bắt xe taxi.

“Hừm, tôi nói mà, anh ta chắc chắn không làm được, còn chưa được bao lâu, đã bắt taxi rời đi rồi, nhìn đi Đồng Hân!”

Ngô Lan Anh chỉ ra ngoài.

Tô Đồng Hân liếc ra ngoài cửa sổ.

Sau khi thấy Trần Hạo thực sự đã đi, Tô Đồng Hân lo lắng nắm lấy tấm khăn trải giường.

Đúng vậy, cô thực sự rất tức giận, mặc dù cô nói không muốn nghe lời giải thích của anh.

Nhưng Tô Đồng Hân làm sao có thể thực sự không muốn nghe anh giải thích được?

Ngay cả khi anh không giải thích, anh cũng phải đợi ở tầng dưới một lúc để chứng minh rằng trái tim

của anh dành cho mình không thay đổi chứ.

Nhưng bây giờ?

Tô Đồng Hân cảm thấy vô cùng khó chịu…

Lúc này, Trần Hạo đã đến bệnh viện

Trong phòng, nhìn thấy Tô Tử Nguyệt, người rất yếu và nhợt nhạt.

Nhưng may mắn thay, Tô Tử Nguyệt đã tỉnh.

“Thế nào rồi?”

Trần Hạo đến giường bệnh, hỏi.

“Em không biết chuyện gì đã xảy ra. Em đột nhiên cảm thấy máu của mình như bị hút cạn, mắt em tối sầm lại sau đó ngất đi…”

Tô Tử Nguyệt nhẹ nhàng nói.

“Bác sĩ đã nói gì?”

“Lo lắng thì cứ ð đây lo lắng, mấy bác sĩ thảo luận mấy lần liền, đến nguyên nhân bệnh cũng chưa được xác định chính xác, cho nên hiện tại, căn bản vẫn chưa tiến hành bước đầu điều trị!”

Ngụy Lâm Như nói.

Tô Cường Vĩ hai mắt đỏ bừng, rốt cuộc cô ấy cũng có chút sợ hãi.

Dù gì bình thường vẫn đang rất khoẻ mạnh, bây giờ tự nhiên gặp phải tình huống này, cô ấy cũng khó mà đối mặt được.

“Tôi biết rồi!”

Trần Hạo gật đầu, sau đó nhìn Tô Tử Nguyệt đau lòng.

Ngay sau đó ởi ra ngoài gọi điện thoại cho Thiên

Long Địa Hổ, yêu cầu phái một đội chuyên gia y tế từ căn cứ đến!

Thiên Long Địa Hổ tất nhiên không dám lơ là, không qua bao lâu.

Đội ngũ chuyên gia đã đến rồi.

Trong đó ai ai cũng đều là người có tiếng tăm.

Bệnh viện đương nhiên sẽ hợp tác về mọi mặt.

Đã được kiểm tra hai tiếng rồi.

Những người này mới đến trước mặt Trần Hạo.

Một bộ mặt ủ rũ.

“Cậu Khải, triệu chứng của cô Tô Tử Nguyệt quả thực là rất hiếm, ít nhất thì tôi chưa từng thấy bao giờ.

Dù dùng phương pháp tây y hay phương pháp trung y, cũng không thể tìm ra nguyên nhân bệnh của tô Tô Tử Nguyệt!”

Những người này lặng lẽ lắc đầu.

“Cái gì? Ngay cả các người cũng không có cách?”

Trần Hạo cũng thất vọng.

“Xin lỗi cậu chủ, nhưng nếu có thể, cậu có thể gọi đội y tế trong gia tộc. Y thuật của họ cao hơn chúng tôi”

Một bác sĩ già đứng đằng trước cảm thấy rất xấu hổ

“Được, tôi hiểu rồi! Các người về trước đi!”

Trần Hạo gật đầu.

Bản thân anh và Tử Nguyệt vốn là bạn tốt của nhau, hơn nữa bây giờ, mình vẫn chưa xác nhận mối quan hệ rõ ràng với Tử Nguyệt, dù sao thì anh cũng coi cô ấy như em gái.

Cô ấy có chuyện gì, Trần Hạo sao có thể buông tay không quan tâm được!

“Ngụy Lâm Như, trước tiên hãy giúp tôi chăm sóc cho Tử Nguyệt, để tôi nghĩ cách!”

Trần Hạo nói..

“Tôi biết rồi cậu Trần!”

Sau đó Trần Hạo chuẩn bị quay lại khách sạn để dặn dò đám người của Lý Trấn Quốc.

Để Lý Trấn Quốc chịu trách nhiệm tìm kiếm các bác sĩ có tiếng trong gia tộc.

Anh cũng sẽ gọi điện cho ba để nói một chút về chuyện này.

Vừa đến cửa liền thấy một người ngồi xổm ở cửa.

Vẫn đang ôm một bao tải, có vẻ như bên trong có hành lý.

Không phải ai khác, mà là Tần Nhất Phàm, lão Tần.

“Cháu trai, cậu đi đâu vậy? Không phải nói hôm nay cậu về nhà sao?”

Khi lão Tần nhìn thấy Trần Hạo, ông ta mỉm cười vui vẻ, vội vàng bước tới cùng với chiếc bao tải.

Trần Hạo liếc nhìn ông ta, ông ấy đây là muốn đem khách sạn người ta thành nơi chứa đồ sao?

“Bác Tần, bây giờ không có thời gian đưa bác về nhà, cháu còn có cả một đống việc, như vậy đi, nếu bác thực sự muốn về, cháu sẽ cho người lái xe đưa bác về Thục Xuyên.”

Trần Hạo có chút nóng nảy.

Nhưng hiện tại Trần Hạo thực sự đã kiệt sức.

Nếu có chuyện gì xảy ra với Tô Tử Nguyệt, dù có phải đi tìm người phụ nữ đó, anh cũng nhất định phải đi.

“Không được, cậu nói cậu sẽ đích thân đưa tôi về nhà!”

Lão Tần lắc đầu.

“Được rồi, vậy đợi vài ngày nữa, bạn tốt của cháu gặp tai nạn, tôi không muốn rời đi!”

Trần Hạo nói.

Đang chuẩn bị đi, liền “bụp”một tiếng.

Vai của Trần Hạo đột nhiên bị lão Tần siết chặt.

“Hừm? Không đúng, cháu trai, hôm nay cậu đã gãp ai vây?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK