Mục lục
Mở Mắt Thấy Thần Tài
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 426: Buổi tiệc đại thọ của lão phu nhân

 

“Ý của cháu nói là quần áo mà Trần Hạo  mặc trên

người vô cùng đắt đỏ?”
Cao Quỳnh Như khó có thể tin được hỏi lại.

“Không bao giờ, không bao giờ có chuyện này
được! Tính nết đức hạnh của bố cậu ta Trần Đức Hải
năm đó chúng ta đều thấy rõ, cái nhà rách nát đó sao
có nhiều tiền đến vậy được, cho nên khả năng lớn nhất
chính là, Trần Hạo  trúng số rồi, vừa nãy chắc là do bị
chúng ta chọc tức quá, nên mới tiêu hết cho bỏ tức!”
Cao Quỳnh Như tự nhủ với bản thân cũng như khẳng
định với mọi người.

Xem ra, cái hóa đơn 9 tỷ rưỡi đó đối với cậu ta mà

nói, chắc hẳn là một sự đả kích vô cùng lớn.

“Anh họ à, bây giờ bác cả với mọi người đều đã đi

hết cả rồi, chúng ta đem đồ trả lại hết đi, thực sự là

một số tiền lớn, không đáng để lãng phí!”
“Không cần phải vậy đâu Ngọc Bích ……

“Chín tỷ rưỡi chứ ít gì, sao lại không cần thế, hơn
nữa anh họ à, anh…… Rốt cuộc là anh có đâu ra số tiền
lớn vậy?” Hiện trường vừa rồi thực sự đã dọa Ngọc Bích
Sợ.

Trần Hạo  nhìn Ngọc Bích đang lái xe cười nói: “Anh
họ nói với em chuyện này, nhưng với điều kiện là em

không được kể với ai, ngay cả mợ Năm cũng vậy!”
“Chuyện gì thế ạ?” Ngọc Bích hỏi.

“Thực ra thì anh họ, là một đại gia chân chính, cái
kiểu như tiền xài không bao giờ hết ấy!” Trần Hạo  cười nói.
“Phụt!”

Không ngờ rằng Ngọc Bích vừa nghe xong câu này
liền bật cười: “Đúng đúng đúng, anh họ đại gia, tiền
xài không hết, thôi thì để em tiêu hộ cho!” Hiển nhiên,

Ngọc Bích chỉ cho rằng anh họ đang nói đùa cô mà thôi.

“Ừm hứm, em không tin thì thôi vậy!” Trần Hạo  ho

khan một tiếng.

“Đúng rồi anh họ, ngày mai là sinh nhật của bà,

anh định sẽ tặng quà gì cho bà?”
“Anh cũng không biết nên tặng gì, mai tính sau!”

Tại nhà họ Dương vào ngày hôm sau, là một ngày

người ra người vào vô cùng náo nhiệt.

Hôm nay là ngày tiệc đại thọ lão phu nhân tròn 80 tuổi.

So với những năm qua, hôm nay, cũng chính là
ngày đại thọ 80 tuổi càng thêm náo nhiệt và long trọng.

Không chỉ có mỗi nhà họ Dương cùng nhau chúc
mừng, mà ngày hôm nay khách khứa cũng tới rất đông

để cùng chung vui với gia đình.

Từ trong nhà đến ngoài sân, đâu đâu cũng rộn

vang tiếng cười.

“Quà của mỗi vị khách đều được nhà họ Dương
ghi chép lại rất cần thận, còn phải kiểm tra quà tặng là
gì, để không bỏ sót một phần tình nghĩa nào! Năm nay
không những khách rất đông, mà nhà chúng ta cũng
chú trọng việc tổ chức hơn mọi lần!” Sáng sớm, lão

phu nhân mặc một chiếc váy đỏ may mắn, không quên

dặn dò quản gia đừng lơ là lễ tiết.

Ngay sau khi lão phu nhân vừa ngồi xuống vị trí

chủ tòa.

Người dẫn

 

 

 

 

Chương trình ra hiệu buổi tiệc bắt đầu,
các thế hệ sau của nhà họ Dương lần lượt dâng quà

kính lão phu nhân.

“Bà nội, vòng ngọc này cháu đặc biệt tìm mua
tặng bà nội, bà nội nhìn thử xem có thích không?” Một

cô gái lại gần lão phu nhân, tươi cười hỏi.

“Thích, thích chứ, ngọc Hotan, bà rất vui nhận tấm
lòng hiếu thảo này của cháu!” Dương lão phu nhân vui
vẻ nên cười không ngậm được mồm. Sau đó kéo cánh

tay của cô gái đó hàn huyên vài câu.

“Ủa, Ngọc Bích đấy à, sao giờ mới đến thế!” Đột
nhiên lúc này, Ngọc Bích và Trần Hạo  cùng tiến vào nơi

tổ chức tiệc.

Chạy trời không khỏi nắng, đụng ngay đám người
Dương Diệp.

“Ngọc Bích , năm nay mua quà gì cho bà nội vậy!
Đừng giống như năm trước nhé, tặng bà nội một tấm

vải tự tay thêu! Ha ha ha!” Đám người Dương Diệp

không từ bỏ bất kỳ cơ hội nào có thể châm chọc hai

người họ.

Nhất là Dương Diệp, vừa nhìn thấy Trần Hạo  sắc

mặt liền sa sầm.

“Mừng thọ bà nội, không ngờ rằng có vài người
không nên đến mà lại đến! Xí, đã vậy còn đến tay

không?” Dương Diệp không ngừng chê bai.

Sau đó thấp giọng nói: “Tôi cảnh cáo cậu, bớt
dòm ngó đến tài sản nhà họ Dương đi! Cũng bớt bày

trò ninh nọt bà lại!”

Trần Hạo  nghe mấy câu châm chọc này, không
thèm nhìn đối phương, ngược lại anh quay sang Ngọc bích vừa cưỡi vừa nói: “Đi thôi, chúng ta tự đi vào!” Sau
đó chẳng thèm ngó ngàng tới ai, hai người như lướt
qua không khí đi vào nhà.

Khiến Dương Diệp tức phù lửa trên đầu, “Đồ nhà
quê, tưởng vậy là ngon lắm, chết chắc với bà” Dương
Diệp tức giận tự nói tự nghe.

Vì ân oán của thế hệ trước, nên cũng chính là
nguyên nhân chính khiến Dương Diệp rất ghét Trần

Minh, ngoài ra, khuya hôm đó ở quán bar, tên nhà quê

này nhìn cứ tưởng hiền lành lắm, ai ngờ từ lần này tới

lần khác chiếm thế thượng phong của cô ta.

Cuối cùng, không biết anh nói gì đó với Chu Bảo,
hại cô ta bị Chu Bảo đánh vỡ đầu trước mặt đám em họ.

Từ những nguyên nhân này, Dương Diệp luôn luôn

nhìn Trần Hạo  bằng con mắt căm hận.

Chủ yếu nhất là, khó khăn lắm cô ta mới quyết
định sẽ trở thành một cô gái thánh thiện, nhưng nghiệt
ngã thay, ngay lúc quan trọng, Trần Hạo  chợt thò một

chân vào.

“Bà nội, bà nội nhìn xem, đây là món quà cháu

tặng bà nội!”

Chủ nhân của buổi tiệc đại thọ vẫn ngồi tại bàn,
thế hệ sau sau nữa của gia tộc vẫn tiếp tục dâng quà

tặng.
Dương lão phu nhân thực sự rất vui.

“Ấy, đây không phải Ngọc Bích đấy sao, sao giờ mới
đến vậy? Chẳng lẽ ngay cả sinh nhật của bà nội mà

cũng quên sao?” Vừa nhìn thấy Ngọc Bích và Trần Hạo ,

Cao Quỳnh Như sao khỏi dễ dàng bỏ qua được.

“Sinh nhật của bà nội làm sao cháu quên được?
Bác Cả cứ thích nói quá lên cơ!” Dương Tiểu Bối phản

bác lại.

“Ha ha ha, vậy phải xem lần này Ngọc Bích đem quà
gì tới rồi?” Mấy cô chị em họ nhao nhao lấy cô ra làm

trò đùa.

Đồng thời, mẹ của Ngọc Bích nghe thấy họ châm
chọc con gái mình nên cũng rất tức giận, sau đó, vui
vẻ nhìn món quà trong tay Ngọc Bích . Bà nghĩ, nếu món

quà này mà dâng lên mẹ, chắc chắn mẹ sẽ rất vui.

“Ngọc Bích , đưa quà lên để bà nội xem!” Cao Thái

Phượng nói.

“Vâng! Bà nội, đây là món quà mà Ngọc Bích chuẩn bị
tặng bà nội nhân dịp đại thọ của bà nội năm nay, đây
là một chiếc vòng ngọc khắc hình rồng!” Ngọc Bích cẩn

thận mở hộp ra.

“Vòng tay bằng ngọc khắc hình rồng?” Nhìn thấy

món quà này, lão phu nhân chợt sững sờ.

Lập tức cố mở to mắt ra xem, trời thần quỷ phật,

thật sự là vòng tay bằng ngọc khắc hình rồng đấy ư?

Nói thật, trước kia Trần Hạo  từng mua tặng Tần
Nhã một chiếc vòng tay bằng ngọc khắc hình rồng,

tầm 350 triệu.

Mặc dù, lão phu nhân không thiếu mấy món giá

350 triệu.

Nhưng những năm gần đây, cả nhà Ngọc Bích chưa
từng chỉ số tiền lớn như vậy, cũng trong thời gian đó,
chưa từng tặng lão phu nhân có giá trị lớn như vậy.

Cho nên, khi Ngọc Bích tặng chiếc vòng tay bằng
ngọc khắc hình rồng này, tất nhiên đủ thấy tấm lòng

hiếu thảo của Ngọc Bích .
“Tốt, rất tốt!” Lão phu nhân hớn hở nói.

Mà cũng chính chiếc vòng tay bằng ngọc khắc
hình rồng này, triệt để khiến chiếc vòng ngọc do con
gái của mợ Hai của Trần Hạo  tặng không còn chổ đứng.
Khiến cô con gái của mợ Hải biến sắc ngay tức thì.

“Ngọc Bích , nghe nói năm nay con đến Tập đoàn vào

bộ phận phát triển công trình thực tập vài tháng, aiz,

mới đó mà con đã lớn đến vậy rồi, thành tích học tập
của con lại ưu tú đến vậy, sau này bà nội sẽ dốc sức

đào tạo con!” Dương lão phu nhân nói với Ngọc Bích .
“Cảm ơn bà nội!”

Ngọc Bích nghe lão phu nhân nói vậy liền cực kỳ vui

vẻ, Cao Thái Phượng như mở cờ trong bụng.

“Bà nội, ai biết được đây vòng ngọc bằng ngọc
hình rồng thật? Bây giờ trên thị trường đô giả tràn lan
đấy thôi!” Lúc này, Dương Diệp đi lại gần cười lạnh nói.

Sắc mặt Dương Tiểu Bối chợt thay đổi.

Cao Thải Phượng cũng khẽ giật mình nói: “Dương
Diệp, cháu nói gì vậy, thím nói cháu biết, năm trước mẹ
thím trao lại cho thím, giờ thím mới trao truyền lại cho

Ngọc Bích , sao có thể là giả được?”

Cao Thải Phượng nói vậy là nói thật, nghe cô ta

nói vậy bà cũng cảm thấy hốt hoảng.

“Bà nội, trước kia khi còn đi du học ở nước ngoài,
đã từng học kỹ thuật giám định cơ bản, vậy nên hãy
để con xem thử chút đi, vậy được không?” Dương Diệp
hỏi dò.

Về phía lão phu nhân vừa nghe Dương Diệp nói

vậy, cũng là có chút hoài nghi chiếc vòng này thật giả.

Dù sao cô con dâu Cao Thải Phượng này bà hiểu
rất rõ, nếu là đồ quý thật, chắc gì đã chịu tặng cho

mình đâu?

Dương phu nhân đồng ý đưa vòng cho Dương
Diệp.

“Giả, tuyệt đối là giả!“ Dương Diệp nhìn tới nhìn lui,

chắt lưỡi lắc đầu.

“Dương Diệp, cháu nói xạo, cháu thì biết cái gì?”

Cao Thải Phượng hốt hoảng.

“Ha ha, thím Năm, thím lo cái gì vậy chứ, được
được được, cháu không nói nữa, thím nói đồ thật thì nó
chính là đồ thật”! Sau khi nói xong câu này liền lắc đầu

trả vòng tay lại cho Cao Thải Phượng.

Nói xong, cô ta đưa vòng ra, Cao Thái Phượng

chưa kịp cầm lấy, cô ta liền thả tay ra.
“Leng kengl”

Một tiếng vang giòn tan, vòng ngọc rơi thẳng

xuống đất, một tiếng vỡ tan……

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK