Mục lục
Mở Mắt Thấy Thần Tài
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 Chương 282 – Khu du lịch thắng cảnh suối nước nóng … 

“Có chuyện gì sao?”. Trần Hạo hỏi. 

Ngô Thiến nói: “ngày mai cậu có thời gian rãnh không?” 

“Đề làm gì chứ, có thể ngày mai tôi sẽ đi mua một ít thực phẩm.” 

Ngày kia là tới sinh nhật của anh, dì Ngô có thể sẽ nấu tiệc, anh cũng không nên để dì Ngô phải trả tiền cho bữa tiệc, nên muốn tự mình đi mua nó trước. 

“Hừ, mấy ngày này cậu đều ăn cơm ở nhà ông bà nội tôi, cậu đi mua thức ăn làm gì? À nhớ ra rồi, ngày kia phải không, tôi quên mất là sinh nhật cậu. Ha ha, tóm lại là nếu mua vài ba món thực phẩm thì bỏ chuyện đó qua một bên đi. Bây giờ có chuyện khác tốt hơn đang chờ cậu đấy, liệu hồn mà gạt hết những chuyện khác sang một bên.” 

“Cô vẫn còn chuyện tốt để nhắn cho tôi sao?” Trần Hạo nở một nụ cười gượng gạo. 

Mặc dù cậu lớn lên cùng với Ngô Thiến, nhưng kể từ khi bé cô đã chẳng mấy tỏ ra thân thiện với cậu, thậm chí cho đến bây giờ vẫn vậy. Anh chị em họ của họ cũng thường hay chơi khăm Trần Hạo không ít lần. 

Lúc Trần Hạo còn nhỏ, anh rất ghét Ngô Thiến và anh em khác cô, bây giờ đây, cho dù đôi lần Ngô Thiến cố tình chế nhạo, thì anh cũng chỉ tức giận một chút rồi thôi, điều này hẳn như chuyện thường ngày ở huyện, nên cũng chẳng buồn so đo gì với cô. 

Tất cả cũng chỉ vì đều nể mặt của vợ chồng bác Ngô. 

“Hừ, ý của cậu là gì … chẳng biết tốt xấu gì cả? Tôi nói cho mà biết, ngày mai chúng tôi sẽ đi đến khu vui chơi suối nước nóng ở thôn Tiểu Tuyền, tôi muốn gọi cho cậu đi chung. Sau khi cậu trở về thăm nhà, tôi chưa có dịp đưa cậu đi chơi vui vẻ. Ừ nhỉ, bây giờ thị trấn thôn Tiểu Tuyền đã phát triển du lịch lắm rồi, thật sự là quá ổn.” Ngô Thiến nói. 

“Tốt như vậy sao? Lại còn dẫn tôi đi chơi nữa hả?” 

Thôn Tiểu Tuyền là thôn mà Dương Mẫn Tuyết đang ở, được bao quanh bởi núi và sông, thực sự nơi đó có suối nước nóng, và cũng là một trong những khu được chú trọng để phát triền ngành du lịch, dịch vụ. 

Trần Hạo cũng rất muốn đi chơi, nhưng lời mời đột ngột như vậy từ Ngô Thiến, thật sự cũng phải khiến anh khá bất ngờ. 

“Lắm lời, nói cho tôi biết mau, cậu có muốn đi hay là không? Tôi đếch cần quan tâm cậu muốn ăn uống thứ quái gì đâu.” Ngô Thiến ôm bả vai nói với giọng trịnh thượng. 

Trần Hạo lắc đầu: “Thôi bỏ đi, cảm ơn nhé, nhưng tôi không đi đâu.” 

“Hả, cậu vừa nói cái gì?” Ngô Thiến chẳng thể ngờ rằng Trần Hạo lại từ chối. 

Theo như những gì cô biết về anh ta, thì chẳng phải anh ta phải tỏ ra vinh dự khi được mời chứ sao lại có thái độ thờ ơ thế kia. 

“Thiến Thiến, Trần Hạo tới chưa? 

Ơ! Cháu về rồi sao không vào nhà. Nhanh lên, bữa trưa đã xong xuôi hết rồi, vào ăn thôi cháu, nhân tiện hai bác muốn nghe xem cháu đi xem mắt thế nào rồi!” 

Lúc này bác Ngô bước ra ngoài, gọi Trần Hạo và Ngô Thiến đi vào trong, nhưng Ngô Thiến lại làm điệu bộ lạnh lùng, không thèm nhúc nhích. 

“Chuyện gì vậy Thiến Thiến, ai lại dám đắc tội với cô cháu nhỏ này rồi.” Bác Ngô cười khổ. 

“Hừ, là tên Trần Hạo này chứ ai!” 

“Vớ vẩn, Trần Hạo nào đủ khả năng mà gây tội với cháu chứ?” 

“Đúng vậy mà, hôm nay cháu đã có nhã ý mời cậu ta đến thị trấn Tiểu Tuyền chơi. Thế mà Trần Hạo câu ta lại không thèm đếm xỉa đến lòng tốt của cháu, lại còn bảo sẽ không thèm đi.” Ngô Thiến phân trần. 

“Ha ha, Trần Hạo, nếu đây là sự thật thì cháu đi chơi cùng với Ngô Thiến đi, có thể là Ngô Thiến muốn đi chơi cùng với cháu đấy, phong cảnh suối nước nóng ở nơi ấy rất đẹp, nếu cháu không có việc gì bận thì đi đi nào.” 

Bác Ngô chỉ nghĩ một cách đơn giản vì cho rằng chỉ là một lời mời đã có suy tính trước. Thấy hai người bọn họ hòa thuận, bác Ngô thầm mừng trong lòng. 

“Dạ vậy thì ngày mai cháu đi vậy.” Trần Hạo nghe bác Ngô nói đến đành phải nhận lời vì cũng chẳng thể từ chối nữa. 

“Hừ,…” Ngô Thiến trừng trừng mắt nhìn Trần Hạo ngoa nguýt một cái rồi bước vào trong. 

Bởi vì ngày mai sẽ phải đi chơi, nên có lẽ không còn nhiều thời gian để mua một ít thực phẩm, thế nên Trần Hạo ngay buổi chiều hôm đó đã ghé cửa hàng tiện lợi của thôn để mua một mớ đồ. 

Vào buổi sáng hôm sau, Trần Hạo được Ngô Thiến dẫn đi chơi. Ngô Thiến lái một chiếc Passat, đây là xe của ba cô ta. Cô ta chở Trần Hạo về phía thị trấn thôn Tiểu Tuyền. Trần Hạo đành phải ngồi ở ghé phụ lái mặc dù chẳng bao giờ anh muốn điều, lúc này, cảm thấy hơi ngột ngạt nên anh mở một ít cửa sổ xe xuống để hít một tí không khí trong lành thì Ngô Thiến lại kéo lên, không cho mình mở cửa sổ xe. 

Bực mình thật, con nhỏ chết tiệt này chứ ! 

Trần Hạo chửi rủ thầm trong bụng, chỉ là kéo cửa xuống một chút, lại liền bị Ngô Thiến kéo lên lại. 

“Cô đang làm gì đấy?” Trần Hạo nghẹn ngào nói. 

“Hừm, tôi còn muốn hỏi anh đây, lúc nãy tôi đã kéo cửa kính lên, tại sao anh lại cố tình mở cửa xuống, lỡ như có bụi bay vào trong thì sao? Anh chưa từng ngồi xe hơi bao giờ hả?” Ngô Thiến tỏ thái độ khinh thường. 

Cùng lúc đó, điện thoại di động của Ngô Thiến reo lên. 

“Đười rồi, Lâm Duyệt, tớ sẽ lái xe tới đón cậu ngay, Cậu đợi tớ một tí nhé, tối hôm qua chẳng phải đã nói với cậu rồi sao? Đã tìm được người rồi, lát nữa chúng ta đi leo núi, cứ để anh ta vác hành lý cho bọn mình là được. Chúng ta cứ lo việc của mình thôi, cứ tập trung mà theo đuổi anh Vu Cường của cậu thôi, cậu đúng là … cái thứ “mê truym bỏ bạn” (đoạn này là trọng sắc quên thân, mà mình thích dịch kiểu kia zui hơn) 

“Vậy đi nhé, gặp lại sau, à… bạn trai của tớ ấy hả, anh ấy tất nhiên là có xe, đã khởi hành từ sớm rồi, lát bữa bọn mình sẽ tác hợp cho cậu và anh Vu Cường, vậy nha.” 

Nói xong, Ngô Thiến tắt điện thoại. 

Vậy là giờ đây Trần Hạo đã hiểu ra ý đồ của Ngô Thiến. 

“Cô bảo đưa tôi đi chơi, chính là để bắt tôi làm cu li vác hành lý cho các người sao? Đúng là đồ khốn nạn!” Trần Hạo bực tức nói. 

“Ôi chao ơi, cậu sốt ruột làm gì, xách vài ba cái ba lô thì có làm gì nặng nhọc, có phải chết đâu mà sợ? Hơn nữa hôm nay cậu được tôi mời rồi còn gì nữa? Với lại cậu nên biết, đám bạn thân của tôi hôm nay đang theo đuổi một người mà cô ấy thích, anh hãy chú ý giữ thái độ của mình một chút. Hôm nay chúng ta chỉ đóng vai quần chúng mà thôi. Bạn thân nhất của tôi và Vu Cường mới là trọng tâm chính.” Ngô Thiến nói thêm một lần nữa. 

Nếu không phải đang ngồi trên xe lúc này, lại vì bác Ngô là người trực tiếp tiễn đưa bọn họ ra ngoài đi chơi, thì có lẽ Trần Hạo đã bỏ về cho xong. Nhưng vì cũng đã trót nhận lời, làm thế thì thật sự không phải. Vì vậy mà anh đành im lặng không thèm phân bua. 

Ngô Thiến liếc nhìn vào kính chiếu hậu, cười đắc ý: “Trần Hạo, trông cậu có vẻ hậm hực nhỉ. Trước đây có nhiều bắt cạu mang đồ nặng nhọc cậu có tức giận gì đâu, tại sao bây giờ lại tỏ ra hằn học khó chịu như vậy. Ha ha, tôi đã nói với cậu từ lúc học tiểu học, rằng là chúng ta sẽ chẳng bao giờ có cơ hội nào đâu, cậu đừng có mà mơ tưởng hão huyền nữa.” 

Ở trường tiểu học, các anh chị em của Ngô Thiến, Ngô Phong đều học chung ở trong thôn, cho đến khi lên trung học mới phải lên trên huyện học. Khi đó còn bé, tất nhiên Trần Hạo, Lý Tiếu, Ngô Thiến cùng là bạn học. Ngô Thiến có ngoại hình rất xinh xắn, dù sao thì cô cũng từ là nữ thần trong mắt một vài chàng trai khi ấy, họ đều 

ra sức cưa cẩm cô và đều mong có thể trở thành chồng tương lai của Ngô Thiến khi lại chơi nhà. Cũng vì lý do này mà không ít lần Lý Tiếu đã dánh nhau với Trần Hạo chỉ vì cô. 

Tất nhiên đó chỉ là những chuyện xưa cũ khi còn nhỏ, đã kịp hiểu chuyện gì đâu. Nhưng hiển nhiên Ngô Thiến vẫn cảm thấy Trần Hạo luôn thích mình (thứ nlmm). Cô ta cảm thấy mình nếu nói rằng mình đã có đối tượng, chắc chắn trong lòng Trần Hạo sẽ không thoải mái gì. Cô hiểu tính cách của một tên nghèo hèn như Trần Hạo. 

Trần Hạo quay mặt ra phía cửa kính xe, cảm thấy chẳng buồn mà nói chuyện với cô ta. Ngay sau đó, Ngô Thiến đã đến đón cô bạn thân Lâm Duyệt. 

Lâm Duyệt nom cũng rất xinh đẹp, hình như hai người đã từng gặp nhau hồi tiểu học. Anh không nghĩ rằng đã lâu không gặp như vậy rồi, dậy thì thành công chăng? Dáng cô cao gầy, vóc người thật tuyệt. 

Vừa lên xe, cô ta liền liếc mắt nhìn Trần Hạo, hiển nhiên là có cảm giác thấy anh khá quen nên mới vậy, nhưng cô lại chẳng thèm chào hỏi lấy một tiếng mà vội đưa túi cho Trần Hạo: “Này, tôi có mỹ phẩm và kem chống nắng đầy trong túi đây, tôi phải sử dụng nó bất kỳ khi nào tôi cần. Trong lúc đi chơi, anh phải lấy nó ra giúp tôi đấy!” 

“Hiểu rồi” Trần Hạo kiên nhẫn gật đầu. 

Sau đó, Ngô Thiến và Lâm Duyệt trò chuyện rôm rả khắp trên quảng đường đi, mặc cho Trần Hạo có muốn nghe hay không, tất cả những câu chuyện phím đó đều quay quanh chuyện Lâm Duyệt đang theo đuổi Vu Cường. 

Chẳng mấy chốc, xe đã đến trước cổng khu du lịch thắng cảnh suối nước nóng. 

Vào lúc này, hai anh chàng đẹp trai đã chờ sẵn. 

“Ngô Thiên, Lâm Duyệt, lối này!” 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK