Mục lục
Mở Mắt Thấy Thần Tài
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 245 “Chú Khương, dì Đường, cháu đến thăm mọi người ạ!” Trần Hạo xách một túi đồ, mỉm cười chào hỏi.

Anh định đặt đồ xuống.

Nhưng Đường Lan chỉ liếc anh mà không nói gì.

Khư ệ Đông trên gi ũng chẳng thèm liếc ng hnn ¬(ng ong Khương Nhiên Nhiên ở bên cạnh rất lúng túng khi thấy Trần Hạo bị ngó lơ, bởi vì cô ta biết có thể là Trần Hạo rất giỏi ở Kim Lăng.

Anh lái xe Benz G đói Hôm ấy Trần Hạo còn đích thân đưa mình ra bến xe.

Nói thật lòng, cô ta khá là cảm kích Trần Hạo.

Tuy nhiên, Khương Nhiên Nhiên chưa kịp kể chuyện ngày hôm đó cho ba mình, bởi vì cô ta vừa về thì ba đã đã xảy ra chuyện, bỗng cảm thấy như trời sập vậy.

Làm gì còn lòng dạ nào mà kể lại chuyến đi chơi vui vẻ chứ.

Vì thế, cô ta đi tới đỡ đồ trong tay Trần Hạo rồi đặt lên bàn giúp anh.

“Trần Hạo, cảm ơn cậu đã tới thăm ba tôi!” Khương Nhiên Nhiên nói.

Lâm Đông nheo mắt nhìn Trân Hạo bằng ánh mắt thù địch.

Trần Hạo không biết phải nói gì, đành tìm chỗ ngồi xuống nghe bọn họ nói chuyện.

Về thái độ của Khương Vệ Đông, Trần Hạo đã chuẩn bị tâm lý rồi.

“Haiz, nguồn vốn nguồn vốn, bây giờ biết đi đâu kêu gọi nguồn vốn tiếp nhận tòa nhà này?” Khương Vệ Đông rầu rĩ than thở.

“Chú Khương, chẳng hay chú đã tìm Tập đoàn Mộng Tưởng Kim Lăng hay chưa? Bọn họ sắp đổ vào huyện Bình An chúng ta những mười tỷ, chú đã tìm họ kêu gọi đầu tư dự án này chưa?” “Đương nhiên chú tìm rồi. Nói thật là chú có quen biết vài vị giám đốc ở đó, trước đây quan hệ rất tốt, nhưng bây giờ không gặp được, không công ty nào muốn nhận” Khương Vệ Đông lắc đầu khổ sở.

“Nhưng bây giờ mọi hi vọng đều gửi gắm vào họ, bởi vì đối với Tập đoàn Mộng Tưởng, khoản tiền này không nhằm nhò gì. Cho nên chỉ cần bọn họ gật đầu thì có thể giải quyết chuyện này, ba cháu nói vậy đó!” Lâm Đông thấy hiện giờ mình là trung tâm, bèn thoải mái nói ra.

“Tiểu Đông, cháu phải nhờ ba để ý chuyện này thêm nhé.

Chú và dì Đường của cháu, cả Nhiên Nhiên nữa, sẽ nhớ cái ơn lớn này suốt đời” “Chú Khương cứ yên tâm, ba cháu sẽ cố gắng thuyết phục Tập đoàn Mộng Tưởng giúp chú” Nhưng trong lòng anh ta lại nghĩ.

Xì, ba tôi chẳng thèm lòng biết ơn này đâu.

Nếu không phải vì theo đuổi cô con gái Khương Nhiên Nhiên của chú thì tôi cũng chẳng muốn phí lời ở đây.

Có điều ngoài mặt anh ta vẫn tỏ thái độ thỏa đáng.

“Được được được, có câu nói này của Tiểu Đông thì chú yên tâm rồi. Tối nay Tiểu Đông đừng đi, ở lại ăn cơm nhé. Các bạn của Nhiên Nhiên nữa, đều ở lại dùng cơm đi. Chú bảo dì Đường nấu cơm!” Cuối cùng sắc mặt Khương Vệ Đông cũng tươi tỉnh hơn không ít.

“Được, tôi thu dọn cái đã. Haiz, nhưng không có nhiêu món, tôi phải đi mua thêm! Tôi còn phải làm gà vịt thịt cá, không phân thân ra được!” Đường Lan sốt ruột.

Lúc này, liếc thấy Trần Hạo ngồi im trong góc uống nước, bà ta hơi tức giận: “Trần Hạo, cậu ở đây cũng rảnh rỗi, tôi viết thực đơn rồi cậu đi siêu thị bên ngoài cửa khu mua thức ăn về cho tôi!” “Cháu?” Trần Hạo ngớ ra.

Bà ta sai mình như người hầu kìa.

Haiz, nhưng nghĩ đi nghĩ lại thì ở đây phải nhìn sắc mặt đám người Khương Vệ Đông, Trân Hạo cũng thây khó chịu.

Đúng lúc mình xuống lầu gọi điện cho Lý Chấn Quốc, bảo ông ấy tiếp nhận tòa nhà.

Vậy thì xem như đã hoàn thành nhiệm vụ ba giao cho Tồi.

Cho nên anh đồng ý.

Nếu không phải ba dặn dò nhiều lần thì anh cũng chẳng thèm quan tâm! Anh không phải loại người la liếm kẻ khác! Ha hat “Trần Hạo, tôi đi với cậu!” Khương Nhiên Nhiên thấy Trần Hạo xách làn ra ngoài bèn nói.

“Nhiên Nhiên, con đi làm gì? Con không biết phân biệt ai quan trọng ai không quan trọng sao? Mau đến mời Tiểu Đông uống nước đi!” Nghe vậy, Khương Vệ Đông cuống lên.

Đường Lan cũng phát hiện điểm bất thường.

Con gái bị làm sao mà hình như từ lúc Trân Hạo vào nhà đến giờ, giọng điệu nói chuyện với Trần Hạo có vẻ khác xưa? Người nhà họ Trần chẳng ai tốt đẹp cả! Đường Lan véo Khương Nhiên Nhiên, bảo cô ta tiếp chuyện Lâm Đông.

Sau khi xuống lầu, Trần Hạo lập tức gọi điện cho Lý Chấn Quốc.

Nói sơ qua về chuyện này.

Đương nhiên Lý Chấn Quốc không có ý kiến gì, lập tức sắp xếp.

Sau đó Trần Hạo mới bất đắc dĩ đi siêu thị mua đồ ăn.

Khi anh trở lại.

Phát hiện nhà họ Khương đã thay đổi nghiêng trời lệch đất.

“Chúc mừng chú Khương!” “Phải đó, không ngờ Tập đoàn Mộng Tưởng lại đồng ý tiếp nhận tòa nhà, lại còn đầu tư toàn bộ. Chú cũng không ngời” Khương Vệ Đông không truyền nước biển nữa, sắc mặt đã khôi phục rất tốt.

Ông ta cầm chiếc điện thoại trong tay như nâng niu báu vật.

“Nào nào, hôm nay mọi người nhất định phải uống với chú một ly! Đặc biệt là Tiểu Đông!” Khương Vệ Đông nói.

Ông ta cảm thấy trong chuyện này không thể thiếu sự giúp đỡ của ba Lâm Đông.

Có lẽ cũng nhờ người quen của mình giúp đỡ.

Nói chung là vừa rồi cấp trên gọi điện tới, bảo rằng sẽ phục chức cho mình và giải quyết chuyện này.

Sau đó gom đủ tiền là có thể dẹp yên mọi chuyện.

Làm sao ông ta có thể không vui cho được.

Thậm chí nhìn Lâm Đông và Khương Nhiên Nhiên.

Khương Vệ Đông bỗng nảy sinh ý nghĩ khác thường.

“Nhiên Nhiên, ba nói với con…” “Trần Hạo, cậu ăn đi!” Ông ta đang định nói thì lại trông thấy con gái gắp thức ăn cho Trần Hạo.

Tròng mắt Khương Vệ Đông như sắp rớt ra ngoài: “Nhiên Nhiên, con làm gì thế? Trần Hạo có tay, cậu ta không biết tự gắp đồ ăn chắc?” Khương Nhiên Nhiên đáp: “Ba, ba không biết đâu, Trần Hạo.. ” Lâm Đông dữ dẫn trừng Trần Hạo, sau đó bỗng thốt lên: “Haiz, chú Khương, có lẽ chú không biết Trần Hạo nay đã khác xưa” Cùng là nói ra, nhưng đương nhiên anh ta phải tự nói ra.

“Gì mà nay đã khác xưa?” Dì Đường lại bưng một đĩa thức ăn lên.

“Ha ha, Trần Hạo trúng xổ số, còn mua cho mình một chiếc xe Benz G500 rất ngầu! Đương nhiên Nhiên Nhiên sẽ đối tốt với cậu rai” Giọng nói chua lòm.

“Mẹ ơi…” Nghe vậy, cả nam lẫn nữ trên bàn cơm ai nấy đều ngạc nhiên.

“Cậu trúng bao nhiêu?” Dì Đường hỏi.

Trần Hạo không biết phải trả lời thế nào.

Lúc ấy anh lừa Khương Nhiên Nhiên là trúng xổ số để che giấu thân phận, bây giờ đành phải lấp liếm.

“Cháu mua Benz G rồi!” Trần Hạo trả lời.

“Gì cơ? Trúng xổ số mua Ben G, ôi mẹ ơi cậu trúng hai triệu?” Mọi người đều kinh ngạc.

Trần Hạo chỉ im lặng không lên tiếng.

Kendg! Đột nhiên Khương Vệ Đông đanh mặt quăng đũa.

“Càn rỡ! Đúng là đồ ngu!” Khương Vệ Đông răn dạy: “Trần Hạo, người khác có thể khoe khoang nhưng cháu không tự biết hoàn cảnh của mình sao, cháu khoe khoang cái gì? Còn mua xe Benz, có hai triệu này cháu làm gì chả được!” Khương Vệ Đông lắc đầu.

Lâm Đông vui sướng vì trả đũa thành công. Anh ta mỉm cười: “Đúng vậy, chú Khương, chú nghĩ mà xem, một chiếc xe hai triệu, nếu bỏ ra một triệu lo lót thì chú Khương có thể sắp xếp cho Trần Hạo một công việc văn phòng. Nhưng bây giờ thì, ha ha, Trần Hạo chỉ biết ăn chơi trác táng, ganh đua với con nhà giàu!” “Đúng vậy, vân là Tiểu Đông hiểu chuyện. Trần Hạo, chú hỏi cháu, cháu đã mua nhà ở huyện Bình An hay chưa?” Trần Hạo lắc đầu.

“Vậy cháu đã tìm việc chưa?” Trần Hạo vẫn lắc đầu.

“Haiz, chưa từng thấy ai thiếu đầu óc như cháu. Thế này nhé, nhân lúc xe mới mua không lâu, cháu mau bán đi, sau đó tích góp mấy trăm, số tiền còn lại thì mua một căn nhà, chú còn có thể sắp xếp cho cháu một công việc có đủ năm loại bảo hiểm. Đốt tiền gì chứ, ngoan ngoãn †ìm một nơi làm việc đi thôi!” “Đúng rồi, còn có một việc nữa…” Khương Vệ Đông uống rượu, sau đó nhìn Trần Hạo.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK