Mục lục
Mở Mắt Thấy Thần Tài
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 230 “Cậu gặp được Dương Hạ?

Cô ấy đi thủ đô rồi?” Nói thật, mặc dù đã mấy tháng không nghe thấy rồi, nhưng nghe đến hai chữ Dương Hạ, cả người Trần Hạo cũng chấn động.

Đặc biệt là trong lòng vẫn hơi đau nhói.

Dù sao thì cũng ở n Cẩn N. ở đại học Kim Lăng, phần lớn kí ức của mình đều bắt nguồn từ cô gái này, cho dù về sau Dương Hạ khiến Trần Hạo đau lòng, cũng khiến Trần Hạo hơi hận cô ta! Nhưng từ sau lần trước mình nói ra thân phận là cậu Trần của Kim Lăng thì cũng rất thờ ơ với cô ta.

Dương Hạ hoàn toàn bị đả kích nên bỏ học.

Bắt đầu từ chuyện này, thật ra thì sự chán ghét và thù hẳn của Trần Hạo dành cho cô ta đã biến mất hết rồi.

Thậm chí có hơi tự trách.

Lúc đó mình chỉ có hai bàn tay trảng, nhưng Dương Hạ cũng không bỏ rơi mà còn ở bên cạnh mình.

Cùng ăn cơm, cùng đi dạo.

Quả thực về sau Dương Hạ đã thay đổi. Nhưng so với mấy cô gái như Triệu Nhất Phàm thì Dương Hạ vẫn tốt hơn một chút.

Dù sao thì cô ta cũng có lúc không ghét bỏ mình.

Mà con gái thời nay, có cô nào là không thích tiên đâu.

Sự thờ ơ của mình lúc đó, có thể nói là đã hủy hoại cả tương lai cô ta.

Còn chưa học xong đại học.

Thật ra khoảng thời gian trước, Trần Hạo còn nghĩ, hay là cho người đi tìm Dương Hạ, để tương lai cô ta có thu nhập ổn định, mình cũng dễ chịu hơn một chút.

Nhưng mà nghĩ lại, Trần Hạo đã bỏ đi cái suy nghĩ đó, làm như vậy sợ là sẽ khiến cô ta ghét mình hơn nữa mà thôi! “Hừ, cậu phản ứng kiểu gì thế này? Phấn khích? Kích động? Hay là tự trách?” Hàn Tư Dư thích thú nhìn Trần Hạo rồi hỏi.

“Đâu có, giờ cô ấy thế nào rồi? Sống có ổn không?” Trần Hạo hỏi.

“Cậu không cần lo lắng cho cô ta, hiện tại cô ta sống rất tốt, hơn nữa còn tốt hơn cậu tưởng rất nhiều. Cô ta nói với tôi, cô ta sẽ về Kim Lăng, lấy lại tất cả những thứ cô ta đã mất!” “Lúc nói câu đó ánh mắt của cô ta rất đáng sợ! Tôi hỏi cô ta cái gì cô ta cũng không nói. Phải rồi Trần Hạo, sao khi đó Dương Hạ lại bỏ học vậy?” Nhớ khi đó, Hàn Tư Dư còn nói hộ cho Trần Hạo một câu.

Chẳng qua lúc đó Hàn Tư Dư cũng không có hứng thú để biết chuyện của Trần Hạo, nhưng giờ thì không giống nữa.

Cô ta thật sự rất tò mò.

“Cũng không có gì, có việc gì đâu!” Trần Hạo cười gượng nói.

Thứ cô ta đã mất, sớm muộn gì cô ta cũng sẽ lấy lại, nói toạc ra thì là muốn tìm mình tính sổ chứ gì.

Rốt cuộc khoảng thời gian này Dương Hạ đã trải qua chuyện gì nhỉ? Nghĩ cũng nghĩ không ra, nhưng mà có thể chác chắn là Dương Hạ quả thực đang sống rất tốt, như vậy là đủ rồi! “Thôi bỏ đi không nói nữa! Dù sao thì đợi cô ta quay về rồi sẽ rõ thôi!” Hàn Tư Dư nói: “Đi thôi, chúng ta ra ngoài đi! Buổi chiều tôi phải chuẩn bị để livestreamI” “Ừm!” Trần Hạo gật đầu, chuẩn bị ra ngoài.

“Đúng rồi Trần Hạo, lần này tôi giúp cậu, tôi hi vọng cậu có thể đồng ý với tôi một yêu cầu!” câu.

Chẳng qua lúc đó Hàn Tư Dư cũng không có hứng thú để biết chuyện của Trần Hạo, nhưng giờ thì không giống nữa.

Cô ta thật sự rất tò mò.

“Cũng không có gì, có việc gì đâu!” Trần Hạo cười gượng nói.

Thứ cô ta đã mất, sớm muộn gì cô ta cũng sẽ lấy lại, nói toạc ra thì là muốn tìm mình tính sổ chứ gì.

Rốt cuộc khoảng thời gian này Dương Hạ đã trải qua chuyện gì nhỉ? Nghĩ cũng nghĩ không ra, nhưng mà có thể chác chán là Dương Hạ quả thực đang sống rất tốt, như vậy là đủ rồi! “Thôi bỏ đi không nói nữa! Dù sao thì đợi cô ta quay vê rồi sẽ rõ thôi!” Hàn Tư Dư nói: “Đi thôi, chúng ta ra ngoài đi! Buổi chiều tôi phải chuẩn bị để livestreamI” “Ừm!” Trần Hạo gật đầu, chuẩn bị ra ngoài.

“Đúng rồi Trần Hạo, lần này tôi giúp cậu, tôi hi vọng cậu có thể đồng ý với tôi một yêu cầu!” Hàn Tư Dư giận dỗi nói.

“Được thôi! Tôi hứa với cậu!” Vừa nãy nghe thấy tên Dương Hạ khiến anh hơi phiền muộn.

Không nghĩ gì nhiều đã đồng ý luôn.

Nói chung là tốt hơn phải nói với Hàn Tư Dư mình là Bình Phàm.

Chuyện nhờ fan tìm Tần Nhã cứ như vậy được quyết định.

Trần Hạo mang theo nỗi băn khoăn đi xuống cầu thang.

Lăng Phi với Tiểu Cường ở phía sau.

Lăng Phi vừa xúi giục Tiểu Cường vừa nhìn Trần Hạo, rõ ràng Tiểu Cường có lời muốn nói với Trần Hạo.

Nhưng Tiểu Cường thì lại không dám.

“Tiểu Cường, không sao đâu, cậu nói với Trần Hạo là được rồi!” Triệu Đồng Đồng không chịu được nữa, vội nói.

Lúc này Trần Hạo mới có phản ứng, nhìn cậu ta: “Có chuyện gì à?” “Anh Trần Hạo, em có chuyện muốn nhờ anh giúp, nhưng không biết anh có thể đồng ý không nữa?” Mới đầu Tiểu Cường khinh thường Trần Hạo, nhưng sau khi thấy Trần Hạo lái Benz G, Tiểu Cường lại bối rối.

“À cậu cứ nói đi!” “Chị em làm việc trong một công ty cho thuê, tháng này chị ấy cần cho thuê một chiếc Benz G, chỉ thiếu mất một chiếc thôi. Nếu chỉ tiêu này không đạt thì chị ấy có thể bị sa thải, cho nên em thấy anh có một chiếc Benz G, anh có thể cho công ty chị em mượn ba ngày được không, thời gian ba ngày này chị em sẽ trả phí thuê xe cho anh!” Tiểu Cường nói.

Trần Hạo hiểu điều này.

Quả thật có công ty chuyên về làm việc này, ví dụ như quay phim cần đến loại xe này chẳng hạn.

Đến lúc cần thì sẽ kí hợp đồng cho thuê.

Vậy thì xe có sự cố gì chủ xe cũng không cần phải chịu trách nhiệm, tất cả các chi phí cũng không cần phải lo, chỉ cần cho thuê xe vài ngày cũng có thể kiếm được mười nghìn đến hai mươi nghìn tệ.

“Là chuyện này à, được thôi, tôi cho chị cậu thuê đấy!” Trần Hạo thản nhiên cười.

Hôm nay cũng xem như là Tiểu Cường đã giúp cho mình.

Hơn nữa thấy cậu ta rất quan tâm đến chị cậu ta, Trần Hạo rất tán thưởng, dù sao thì mình cũng có chị mà.

Nếu chị mình gặp rắc rối thì Trân Hạo cũng sẽ không do dự mà giúp chị mình.

“Cảm ơn anh, anh Trần Hạo! Giờ em gọi cho chị em, bảo chị em đến kí hợp đồng với anh!” Tiểu Cường phấn khích nói.

Sau khi kí xong hợp đồng, nhóm Triệu Đồng Đồng quay về nhà để nhờ vả các mối quan hệ.

Trần Hạo cũng đã huy động nhóm Lý Chấn Quốc.

Chuyện của Tân Nhã, cho dù kết quả có như thế nào đi nữa thì cũng phải có một kết quả.

Nếu không cả đời Trần Hạo cũng sẽ không thoải mái được.

Chẳng mấy chốc trời đã tối rồi.

Trần Hạo cũng đã chạy đôn chạy đáo cả ngày.

Vừa mệt lại vừa đói.

Cho nên anh đến một nhà hàng, ăn qua loa cho xong bữa.

“Hai người có ý gì chứ? Coi tôi là đồ thừa à? Tôi bân hèn đến vậy sao?” Đang ăn cơm thì nghe thấy ở một bàn không xa có người cũng đang dùng bữa thì lại cãi nhau.

Trần Hạo quay đầu lại nhìn.

Là hai nữ và một nam.

Trong đó có một nam một nữ đang ngồi cùng nhau dùng bữa, một nữ còn lại rõ ràng là đến sau, kiểu này giống như đang bắt gian tại trận vậy, cô gái đang đứng hét lên với hai người kia.

“Tớ dốc lòng yêu cậu bao nhiêu, có thua kém cậu ta chỗ nào đâu, hơn nữa trước đây cậu yêu tớ mà, không phải cậu yêu tớ à, sao lại ở bên cậu taI!!” Cô gái vẫn hét lên.

Vốn mấy chuyện kiểu này thấy nhiều nên quen, Trần Hạo liếc nhìn một cái rồi thôi.

Nhưng bây giờ, Trần Hạo lại nhìn chằm chằm đến mấy lần.

Bởi vì cô gái này chẳng phải ai xa lạ mà chính là Trần Lâm.

Còn đôi nam nữ kia thì càng không cần phải nói, chính là Đinh Hạo với Lý Thi Hàm.

Phải rồi, lúc tụ tập nghe Lý Văn Dương nói, Lý Thi Hàm với Đinh Hạo thành đôi rồi.

Vậy Trần Lâm chắc chắn sẽ quýnh lên rồi, dù sao thì cô ta cũng thích Đinh Hạo mà.

người cũng đang dùng bữa thì lại cãi nhau.

Trần Hạo quay đầu lại nhìn.

Là hai nữ và một nam.

Trong đó có một nam một nữ đang ngồi cùng nhau dùng bữa, một nữ còn lại rõ ràng là đến sau, kiểu này giống như đang bắt gian tại trận vậy, cô gái đang đứng hét lên với hai người kia.

“Tớ dốc lòng yêu cậu bao nhiêu, có thua kém cậu ta chỗ nào đâu, hơn nữa trước đây cậu yêu tớ mà, không phải cậu yêu tớ à, sao lại ở bên cậu ta!!!” Cô gái vẫn hét lên.

Vốn mấy chuyện kiểu này thấy nhiều nên quen, Trần Hạo liếc nhìn một cái rồi thôi.

Nhưng bây giờ, Trần Hạo lại nhìn chằm chằm đến mấy lần.

Bởi vì cô gái này chẳng phải ai xa lạ mà chính là Trần Lâm.

Còn đôi nam nữ kia thì càng không cần phải nói, chính là Đinh Hạo với Lý Thi Hàm.

Phải rồi, lúc tụ tập nghe Lý Văn Dương nói, Lý Thi Hàm với Đinh Hạo thành đôi rồi.

Vậy Trần Lâm chắc chắn sẽ quýnh lên rồi, dù sao thì cô ta cũng thích Đinh Hạo mà.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK