Mục lục
Mở Mắt Thấy Thần Tài
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 248 “Sổ tiết kiệm nào cơ?” Trần Hạo sửng sốt.

Vừa mở cửa ra liên nhìn thấy Tô Đình đang hoảng loạn gấp gáp.

“Em đừng hỏi nữa, tiền này anh có việc cần dùng!” Lý Tiếu khó xử nói ` K 1 , y “Anh có việc gì mà cần tiên? Tay anh cầm cái gì đó hả? Trời ạ, tờ séc mệnh giá lớn như vậy, anh làm gì thế?” Tô Đình sốt cả ruột.

“Đây là tiền trả Trần Hạo! Dùng bảy trăm nghìn mua lại một chiếc xe mới tinh trị giá hai triệu tệ, lấy đâu ra chuyện tốt như vậy?” Lý Tiếu nói.

“Sao lại không có chuyện như vậy chứ, kiếm tiền từ túi Trần Hạo thì làm sao? Lý Tiếu anh không thể lừa tiền ai cả nhưng riêng cậu ta thì có thể! Mau đưa đây cho eml” Tô Đình vươn tay giật lại tờ séc.

“Hừm, bán xe được một triệu tám, trừ đi bảy trăm nghìn đưa cho Trần Hạo, chúng ta cũng phải đưa thêm một trăm nghìn làm phí đi lại cho người ta chứ!” Tô Đình ngó lại tờ séc, lúc này cô ta mới nhìn rõ con số ghi trên đó.

“Một triệu mốt? Lý Tiếu, anh có ý gì đây? Em hiểu rồi, hóa ra một trăm nghìn đó anh đưa hết cho Trần Hạo, thế không phải lần buôn bán này chúng ta phải mất trắng thêm một trăm nghìn tệ hả? Anh điên rồi hay sao?” Nói hết lời, Tô Đình với lấy một chai rượu, đập thẳng về hướng của Lý Tiếu, nhưng lại không đánh trúng người cần đánh mà lại đập xuống chân của Trần Hạo.

Lý Tiếu cũng nóng tính, hai người như sắp xông vào đánh nhau.

Đúng thật là, chiếc xe này làm gì bán được giá một triệu tám trăm năm mươi nghìn được, bỏ tiền quan hệ mới bán được, bán mà không thu về một đồng lãi nào, bởi vì tối qua Lý Tiếu thấy Trân Hạo có vẻ không vui, không biết có phải là do thiếu tiền nên khó khăn hay không.

Nên anh ấy mới muốn trả tiền cho Trần Hạo càng sớm càng tốt.

Bởi vậy Lý Tiếu thà rằng chịu thiệt một chút.

Cũng phải giúp Trân Hạo một tay.

Mà chai rượu kia của Tô Đình rõ ràng là đập cho Trần Hạo xem.

“Em đưa trả tờ séc cho anh, anh nói rồi, phải đưa một triệu tám cho Trần Hạo, đưa anh!” “Dựa vào cái gì chứ, em không đưa, chúng ta nợ Trần Hạo cái gì sao? Còn nữa Lý Tiếu, lúc học cấp hai, nếu không phải anh vì Trần Hạo đâm người khác một dao nên bị đuổi học, em và anh sẽ sống như thế này sao? Lúc đó thành tích học của anh đứng nhất khối của chúng ta đấy!” Tô Đình khóc nói.

“Em biến đi, nói cái gì vậy hả!” Lý Tiếu đỏ bừng mặt mắng cô ấy.

Bị Trần Hạo đứng ở chính giữa ngăn cản.

Đúng vậy, chuyện này vừa nói ra, tim Trần Hạo nhói lên một cái.

Anh từ nhỏ lớn lên cùng Lý Tiếu, nhà anh ấy cũng nghèo, hai người cùng cảnh ngộ thì rất dễ dàng trở thành tri kỷ.

Hai người là anh em tốt, cùng nhau học tập.

Lý Tiếu thuộc loại người thành tích học tập xuất sắc, nhưng vẫn thích chơi.

Đánh nhau trong lớp là chuyện thường xảy ra.

Cũng không ít lần vì Trần Hạo mà đánh nhau, tại sao Trần Hạo lại nói cơn ác mộng của anh ở cấp ba mà không phải là cấp hai? Bởi vì những năm cấp hai nhờ có Lý Tiếu mà Trần Hạo ít bị bắt nạt hơn.

Hơn nữa lúc Trần Hạo học cấp hai còn có một người bạn nữ giới.

Lúc đó cũng không hoàn toàn là mối quan hệ yêu đương, chỉ là hai người cũng hay viết thư gửi qua lại.

Nói chung là sau đó, bạn nữ này bị một tên côn đồ của trường nhắm trúng, biết được cô bé ấy chơi thân với Trần Hạo, tan học mới dẫn theo đàn em chặn đánh Trần Hạo.

Lý Tiếu đi cùng với Trần Hạo, ngày đó Trần Hạo bị đánh, anh ấy cũng lăn xả vào đánh giúp Trần Hạo.

Đánh đến hăng máu, Lý Tiếu đâm cho tên nhóc kia một dao.

May là không xảy ra án mạng.

Thế nhưng Lý Tiếu cũng vì chuyện đó mà bị nhà trường đuổi học.

Sau đó Trần Hạo còn chịu trận thêm vài lần nữa.

Còn cô gái kia, sau này lại nên đôi với tên côn đồ đó.

Thời cấp ba Trần Hạo có chứng sợ con gái, cứ nhìn thấy bạn nữ là xấu hổ, thực ra là có liên quan đến bóng ma tâm lý từ việc này.

Từ đó, Trần Hạo khác ghi ơn nghĩa của Lý Tiếu vào tận xương tủy.

Còn Lý Tiếu sau khi bị đuổi học, anh ấy liền đi nơi khác làm việc, cũng không quay về quê nữa. Thêm vào đó Trần Hạo rời quê đi học, Lý Tiếu đổi số điện thoại mấy lần, có lúc Trần Hạo muốn liên lạc với anh ấy cũng không gọi được! Cho nên có thể nói tương lai của Lý Tiếu bị hủy hết có liên quan trực tiếp đến Trần Hạo.

Đây cũng là lí do Tô Đình không ưa Trần Hạo.

Tô Đình là một cô gái có điều kiện rất tốt, nhà mở một siêu thị rất to ở trấn trên, có tiền, thế nhưng đến giờ cũng không chê bai Lý Tiếu, hai người yêu nhau từ năm lớp bảy cho tới tận bây giờ.

Ấn tượng của Trần Hạo với Tô Đình tốt vô cùng.

Cho nên Tô Đình có chê bai bản thân anh như thế nào, đối xử với anh không tốt ra sao, Trần Hạo cũng không có một chút tức giận nào.

Chỉ cần cuộc sống của Lý Tiếu tốt đẹp, trong lòng Trần Hạo cũng vui thay cho anh ấy! Sau khi khuyên giải được hai người họ.

Tô Đình ra ngoài bày cơm sáng.

Cô ấy vừa ăn vừa cùng Lý Tiếu ôn lại những chuyện quá khứ.

Trần Hạo kể chuyện chiếc Mescedes-Benz G500 là quà tặng của một hoạt động cho Lý Tiếu biết.

Còn về chuyện thân phận của mình, Trần Hạo lại có chút lấn cấn.

Chủ yếu là sợ sau khi nói cho Lý Tiếu, sợ rằng mọi chuyện quá bất ngờ, sợ rằng tình anh em tha thiết chân thành này vì thế mà mất đi.

Tất nhiên dù có xảy ra chuyện gì, lần này Trần Hạo trở vê đã xác định, dù có liều mạng cũng phải giúp đỡ Lý Tiếu, điêu này không có gì phải bàn cãi.

“Vậy đi Trần Hạo, cậu đưa tiền này cho tớ cầm trong lòng tớ cũng không thoải mái. Cô vợ này là tớ ăn chắc rồi đó, cậu còn chưa đâu vào đâu, cậu kêu mình yêu một cô ở thành phố Kim Lăng, nhưng sau này hai người có cưới nhau không lại là một chuyện khác. Khoản tiền này, cậu câm số nhiều, tớ chỉ lấy một phần thôi!” Lý Tiếu vẫn quyết dúi tiên vào tay Trần Hạo.

Nhưng Trần Hạo nói thế nào cũng không chịu nhận, còn bảo Lý Tiếu còn cố đưa nữa anh lập tức đứng dậy bỏ đi luôn.

Lý Tiếu mới thôi không lăng nhẳng nữa.

“Hừ, thế còn được, có số tiền này rồi, anh Tiếu, anh có thể phát triển sự nghiệp rồi! Coi như là Trần Hạo báo đáp anh!” Lúc này trên mặt Tô Đình mới có nét vui vẻ.

Nhưng cô ấy lại nhìn thấy Lý Tiếu không vừa lòng, mới mở lời khuyên nhủ: “Được rồi mà anh Tiếu, một đồng nghiệp cũ của em mấy ngày trước mới gọi điện thoại nói chuyện, kể rằng một người bạn thân của cô ấy đang bị giục cưới. Cô ấy cùng độ tuổi với chúng ta, còn đang nhờ em giới thiệu ai đó cho, không bảng anh khuyên Trần Hạo đi, đi gặp cô ấy một lần, nếu mọi chuyện thuận lợi, Trần Hạo không phải là có thể lập gia đình rồi sao, anh coi như cũng giúp cậu ấy một việc lớn rồi còn gì!” Lý Tiếu vỗ đùi nở nụ cười: “Vậy được, Trân Hạo, cậu đi gặp mặt cô ấy một lần đi, người ta cũng sốt ruột, chỉ cần lần này để lại ấn tượng tốt, cậu năm nay có thể lấy vợ rồi. Không giống như cô người yêu thành phố của cậu, gái ở đó mắt nhìn quá cao, ngưỡng cửa vào nhà đấy càng cao hơn, không thành hiện thực được đâu!” Lý Tiếu quan tâm.

Trần Hạo lác lác đầu, chỉ nói không cần đâu.

“Gì mà không cần đâu, cậu đến gặp mặt nói chuyện là được mà, cũng đâu ép cậu cưới luôn, cậu thấy cô gái đó hợp ý thì tiến tới quan hệ yêu đương, không hợp ý thì thôi, hai chuyện này có mâu thuần gì đâu! Chỉ là có thêm một người bạn thôi mài” Lý Tiếu thật lòng vì anh mà lo ngược lo xuôi.

Cũng bởi vì như vậy, Trần Hạo càng không tiện từ chối lời của anh em tốt.

Cũng không thể nói thẳng vào mặt Lý Tiếu, không cần cậu quan tâm, tớ là người siêu giàu? Vậy Trần Hạo đi chết được rồi đó! Anh đành cười gật đầu: “Được!” Gặp thì gặp, giống như Lý Tiếu nói vậy đó, cùng lắm thì như có thêm một người bạn thôi mà.

“Ha ha, tốt lắm, bây giờ tớ đi đặt lịch hẹn ngay, nhà cô gái kia ở ngay trong huyện Bình An, để tớ sắp xếp một bữa cơm vào trưa nay luôn!” Tô Đình cũng tỏ ra rất vui vẻ.

Ăn xong bữa sáng, Tô Đình dặn Trần Hạo về thay một bộ quần áo đẹp mắt sửa soạn một chút.

Trần Hạo bèn ra về.

Mới ra khỏi cửa không lâu, Lý Chấn Quốc lại gọi điện thoại tới…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK