Mục lục
Mở Mắt Thấy Thần Tài
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 227: Tần Nhã xảy ra chuyện
“Cậu Trần, anh đi đâu vậy?”
Viện trưởng chạm mặt Trần Hạo. Lập tức xoa xoa tay hưng
phấn nhìn Trần Hạo và nói.
“Cái gì? Cậu Trần?”
Mọi người trong phòng bệnh nhìn thấy cảnh này đều sững sờ.
Đặc biệt là Lý Văn Dương, kẻ vừa được đỡ xuống giường bệnh
càng không tin vào mắt mình. Viện Trường tại sao lại gọi Trần Hạo
là cậu Trần ?
“Viện trưởng, anh biết tôi là ai à?”
Trần Hạo cũng sững sờ.
“Đương nhiên nhận biết, lần trước lão Ngô nằm viện, tôi đến
thăm một lần, bất quá lần đó không có gặp cậu!”
Viện trưởng cười nói.
Trần Hạo nghe xong liền sáng tỏ.
Lần trước lão Ngô nằm viện, mình đi tới nhà ăn không phải đã
đụng phải Lý Minh Tuyết sao, lúc đó Lý Minh Tuyết đang phiền muộn
vì công việc.
Sau đó mình liền nói việc của Lý Minh Tuyết cho Lý Chấn Quốc
giúp đỡ, cô ấy đã thuận lợi trở thành bác sĩ. Bất quá cuối cùng bị Lý
Siêu chiếm hết công lao. Hẳn là khi đó viện trưởng đã được nghe
nói về anh. Sau đó nghe lão Ngô nói, viện trưởng xác thực là đã đến
thăm lão.
Bất quá Trần Hạo cũng không để ý chuyện đó.
“Cậu Trần, tôi nghe y tá trưởng nói rằng cậu đang ở đây, cho
nên tôi đặc biệt tới vấn an cậu, nếu cậu có yêu cầu gì, chỉ việc nói
một tiếng, chúng tôi nhất định sẽ đáp ứng!”
Viện trưởng cười nói, lại nhìn về phía Lý Minh Tuyết: “Cậu nhìn
xem, Minh Tuyết hiện tại cũng đã là bác sĩ chính thức, trong công
việc đặc biệt thông minh lại còn chăm chỉ, cậu đã đề cử cho chúng
tôi một nhân tài !” Viện trưởng hớn hở nói. Sau đó cùng Trần Hạo
nói chuyện phiếm một lúc, rồi mới lưu luyến bắt tay và rời đi.
Về phần Trần Hạo, anh rõ ràng là nhờ Lý Chấn Quốc việc của
Lý Minh Tuyết, nhưng hẳn là viện trưởng rất nhanh đã nhận ra anh
mới chính là chủ nhân phía sau.
Chờ sau khi viện trưởng rời đi, Trần Hạo mới quay lại phía sau.
Lúc này mới phát hiện toàn bộ bạn học trong phòng bệnh đều đang
kinh ngạc nhìn mình.
Đặc biệt là Lý Cương, không cần người khác đỡ nữa mà đứng
đó sững sờ.
Dịch bởi Ren Hakuryuu – Kotaru Hotaru
Trần Hạo không quen với tình cảnh này, cảm thấy vô cùng lúng
túng!

“Tôi đi lấy nước nóng!” Trần Hạo lẩm bẩm kiếm đại một cái lý
do rời đi.
“Trần. . . Trần Hạo!”
Lý Minh Tuyết lúc này mới giật mình gọi.
“Tôi đây? Có chuyện gì vậy Minh Tuyết?” Trần Hạo hỏi.
“Là. . . Là cậu giúp tôi? Bởi vì có cậu nên tôi mới dễ dàng thăng
chức như vậy?”
Vừa rồi chính miệng viện trưởng đã nói, Trần Hạo đã tiến cử
cho họ một vị nhân tài là cô. Vốn dĩ cô cứ nghĩ là chính Lý Siêu đã
giúp đỡ cô. Bởi vì chính ba cô đã từng đề cập bắt cô đến nhà Lý Siêu
tạ ơn, kết quả khi đến đón, cha hắn rất thờ ơ, chỉ mờ cô uống chén
trà và kiếm cớ tiễn khách. Điều này làm cô vô cùng buồn bực: “nếu
thật sự là Lý Siêu giup, tại sao thái độ của cha anh ta lại như vậy?
Mà hiện tại thì cô đã rõ ràng, người giúp đỡ cô chính là Trần
Hạo.
Trần Hạo vậy mà dường như rất thân quen với viện trưởng !
Um, cũng không có gì đâu, tình cờ tôi có quen biết một số
người, nên đã nói với bọn họ vài câu câu!” Trần Hạo cười nhạt một
tiếng.

Mà Lý Minh Tuyết thì tràn ngập cảm giác hối hận.
Bởi vì thời điểm gặp Trần Hạo, cô chỉ mời anh đến căng tin ăn
cơm mà thôi, trong khi đối với Lý Siêu, thì cô lại mời tới cả nhà hàng
hạng sang.
Kết quả Trần Hạo lại là người lo lắng cho tiền đồ của cô nên đã
giúp đỡ cô! Nhìn về phía Trần Hạo, trong lòng cô đột nhiên nổi lên
một tâm tình kỳ lạ.
“Trời ạ, Trần Hạo hiện tại chẳng những lái Mercesdes Benz G,
mà còn quen biết với nhiều nhân vật như vậy, Trần Hạo hiện tại đến
cùng là đang làm cái gì?” Vương Nhị sợ hãi cảm thán.
“Cậu nói cái gì, Trần Hạo đi Mercedes-Benz G?”
Lần này lại đến phiên Lý Văn Dương kinh ngạc.
Nghĩ tới việc ở trạm xe bus mình còn chế giễu Trần Hạo, khi đó
Trần Hạo không có biểu cảm gì. Vốn đang cho là anh đang đố kỵ,
kết quả bản thân giống như một thằng đần đang khoe khoang! Chiếc
xe của người ta có thể mua được 7 – 8 chiếc xe của mình!
“Phương tiện đi lại mà thôi, không có gì đặc biệt cả!”
Dịch bởi Ren Hakuryuu – Kotaru Hotaru
Trần Hạo cười nhạt một tiếng. Sau đó liền đi ra ngoài.
Giang Tuyết Tình lần này cũng phải nhìn lại Trần Hạo một lần
nữa.

Mà Trần Hạo sau khi xử lý xong chuyện ở bệnh viện liền quay
trở về. Về phần Giang Tuyết Tình cảm thấy như thế nào, đôi với Trần
Hạo không quan trọng. Lập tức tiến đến chiếc Benz G của mình trong
bãi đỗ xe trước ánh mắt thán phục của các bạn học xung quanh.
Thời điểm trở về, Trần Hạo nhận được một cuộc gọi. Nhìn số
điện thoại, là do Triệu Đồng Đồng gọi tới!
“Trần Hạo, cậu hãy thuyết phục Tần Nhã trở về đi, bác Tân thúc
đang vô cùng nóng lòng, hiện tại Tần Nhã tắt máy, off Wechat, tôi
khuyên nhủ cũng không thèm nghe. Cậu hãy thuyết phục cô ấy đi,,
chiều nay tôi sẽ đi tìm cô ấy”.
Triệu Đồng Đồng nói.
Mà Trần Hạo nghe xong liền khẽ giật mình, phanh xe dừng lại.
“Cậu nói cái gì? Tần Nhã cô ấy không có về nhà?” Trần Hạo
vội vàng nói.
Tần Nhã đi từ lâu, hẳn là phải sớm về nhà, Trần Hạo cũng chưa
từng liên lạc với cô. Anh cảm thấy giúp cô như vậy là đủ rồi. Dù sao
thì cũng không thể để Tô Mộc Hàm hiểu lầm lần nữa. Không nghĩ tới
hiện tại cô ấy lại cắt đứt liên lạc với mọi người?
“Sao?Cậu nói cái gì? Cái gì về nhà? Không phải Tần Nhã ở
cùng với cậu sao, diễn đạt thật đấy, ba cô ấy đang ở nhà chúng ta,
cậu đem điện thoại cho Tiểu Nhã nghe đi!” Triệu Đồng Đồng nói.
Nàng đây là coi rằng Trần Hạo đang diễn kịch.
“Cậu cũng đừng làm tôi sợ, sau hôm các cậu rời đi, Tần Nhã
cũng đã trở lại Kim Lăng, nói rằng trở về kết hôn với Lý Việt!”
Trần Hạo đổ mồ hôi lạnh. Liền đem tình huống lúc đó báo cho
Triệu Đồng Đồng.
“Trời ạ, nếu là như vậy, vì sao lại không liên lạc được với Tần
Nhã? Mà có phải chính Tần Nhã nói cho câu biết cô ấy muốn cùng
Lý Việt đính hôn?”
“Ngoài anh ta ra còn có thể là ai được nữa?”
“Tôi nói cho cậu biết, có lẽ Tần Nhã đã bịa ra lý do đó để cậu
cho cô ấy ở cùng ai, tôi cũng là mới hoàn toàn biết rõ ràng sự tình
gì, không phải gả cho Lý Việt mà là gả cho một kẻ khác đáng ghét
hơn nhiều, Tần Nhã không nguyện ý, liền rời nhà trốn đi! Điều tôi lo
lắng nhất bây giờ là Tần Nhã sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?”
Triệu Đồng Đồng cũng sợ hãi, càng không nói đến Trần Hạo.
Dịch bởi Ren Hakuryuu – Kotaru Hotaru
Sau khi cúp máy, Trần Hạo vội vàng liền gọi Tần Nhã.
Kết quả cô ấy tắt máy.

Tìm kiếm Tần Nhã trên Wechat, không có ai trả lời. Xong, xong
thật rồi.
Chết tiệt, không phải xảy ra chuyện gì thật chứ?
Cô ấy là rời đi từ nhà của anh, mặc dù không trực tiếp liên quan
đến anh, nhưng trong lòng anh vẫn thấy vô cùng có lỗi và khó chịu.
Nếu như anh không nói những lời kia, Tần Nhã cũng sẽ không đi.
Nếu như sau khi Tần Nhã đi anh gọi điện hỏi thăm cô thì cũng có thể
biết được cô đang ở nơi nào.
Nhưng hiện tại Tần Nhã đã xảy ra chuyện, thậm chí có thể đã
ba ngày rồi mới bị phát giác. Mà Triệu Đồng Đồng còn tưởng rằng
cô ấy đang ở cùng với anh.
Tóm lại chuyện này khiến anh vô cùng đau đầu, trong tâm trí
nghĩ tới rất nhiều khả năng, mà khả năng nào cũng khiến anh càng
thêm sợ hãi
Dùng sức đập mạnh tay vào vô lăng. Anh trực tiếp quay đầu
xe, hướng Kim Lăng thẳng tiến.

 

Dịch bởi Ren Hakuryuu – Kotaru Hotaru

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK