Chương 330: Dương Hạ gặp chuyện.
Tần Nhã trong lòng cũng suy nghĩ đơn giản. Cứ như
vậy mà kết thúc với Trần Hạo.
Với một cô gái mà nói, đều là không cam tâm. Coi như
mình tệ hại đến đâu, chẳng lẽ liếc mắt nhìn mình một
cái cũng không được sao.
Mà hơn nữa để Trần Hạo làm một việc vì mình, cô
cũng cảm thấy trong lòng dễ chịu hơn. Cũng không
phải tính toán mưu kế gì. Đơn thuần là muốn Trần
Hạo vì mình mà làm việc này, chứng minh mình không
phải là không có chỗ đứng trong lòng cậu ta.
Chính là: như vi, “4 W 3
Nhưng Trần Hạo cũng rất do dự. Trước đây giả làm bạn
trai, dù sao cũng không nghiêm trọng, là bạn bè mình
có thể giúp cậu ấy.
Thế nhưng đính hôn, lại làm cho Trần Hạo vô cùng khó
nghĩ. Làm sao từ chối đây? Chính mình đã đáp ứng Tần
Nhã. Dù sao mình với Tần Nhã cũng không phải thù
hẳn gì, cộng với những lời Triệu Đồng Đồng nói, Trần
Hạo cũng cảm thấy trong lòng hơi áy náy.
“Hức, chỉ là đính hôn giả mà thôi. Chỉ mất của cậu một
ngày là được, việc này cậu cũng không đáp ứng với tôi
được sao? Chỉ cần cậu giúp tôi thì từ nay về sau tôi
không quấy rây củu nữa!”
Tần Nhã rưng rưng
“Vậy… thôi được!”
Suy nghĩ một hồi, Trần Hạo vẫn gật đầu một cái.
“Nhưng tôi có một điều kiện!”
Tần Nhã khẽ cắn môi, “Cậu nói đi!”
“Đó là việc này không nên để lộ với quá nhiều người!”
Trần Hạo cũng có lo nghĩ của mình, chuyện này đồn ra
làm sao mình đối mặt với Đồng Hân.
“Được
Tần Nhã hít một hơi thật sau, sau đó sắc mặt lạnh nhạt
nói, “Vậy Trần thiếu gia, tôi không quấy rầy cậu nữa.
Còn thời gian, hẹn vào ngày mai đi! Tôi sẽ về sắp xếp
chuyện này!”
Sau đó cô cùng Triệu Đồng Đồng rời đi.
Trở lại khách sạn, Trần Hạo liền nằm lên giường. Hôm
nay thật là mệt, muốn ngủ sớm một chút. Lúc này lại có
tiếng đập cửa. Trần Hạo đành bước ra mở.
“Cháu ngoan của ta!”
“Lão Tần, sao lão lại tới đây rồi?” Trần Hạo bất lực cười khổ.
Ông già trước mặt, không phải ai khác, chính là lão ăn
mày. Vì lần trước ông ta đã cứu mình một lần. Nên
Trần Hạo cũng đối xử tử tế, chẳng những đồng ý cho.
lão quay về Tứ Xuyên, còn cho lão một khoản tiền, đặn
dò thuộc hạ đi qua thu xếp.
Dĩ nhiên lần đó cũng biết tên của lão, chính lão nói, tên
là Tân Nhất Phàm, nghe cũng rất oách.
Thật ra, Trần Hạo cảm thấy lão Tần đã lớn tuổi, đầu óc
lại hơi lẫn, đôi khi nói câu nọ xọ câu kia. Cảm thấy rất
đáng thương.
Nhưng không ngờ tới là còn chưa đi. Hơn nữa lão Tần
cũng thật khiến người ta phải bất ngờ, lần nào cũng
đoán được mình đang ở đâu.
“Cháu nói cháu muốn dẫn ông cùng đi!” Lão Tần cười
nói.
“Tôi… Thôi được, nhưng mà phải hai ngày nữa tôi mới
đi Tứ Xuyên!”
“Không sao, ông đợi cháu. Cháu đừng chê ông phiền
phức, nói không chừng có ngày phải nhờ đến ông!”
“Đượt ợc rồ Ó lão Tần. Ông về
nghỉ ngơi trước đi, tiền ăn ở mấy ngày nay cứ tính cho
tôi!”
Trần Hạo cười khổ lắc đầu.
“Được, cứ như vậy đi, hai ngày nữa chúng ta đi!”
Lão Tần hào hứng rời đi.
Trần Hạo đương nhiên sẽ không đem ông lão này cùng
đi. Lão đã giúp đỡ mình hai ba lần, quả thật là rất biết
ơn. Như lần trước gặp chuyện, bị người ta bao vây. Nếu
lão không tới giải vây, cứu mình ra, e rằng hôm đó đã
gặp chuyện không may.
“Thế nhưng lão tuổi đã cao, nói năng lại lộn xộn, nếu
thật sự cho đi theo, đúng là sợ sẽ gây ra phiền phức.
Lời này tuy hơi vô lễ, nhưng Trần Hạo không đành lòng
quẳng ông ta ra đường!
Đến sáng ngày mai, Trần Hạo liền nhận được điện thoại
của Triệu Đồng Đồng. Đương nhiên là chuyện đính hôn
cùng Tần Nhã.
Vì giữ bí mật, ngay cả Hoàng Vĩnh Hào, Bạch Tiểu Phi
cùng Lý Chấn Quốc bọn họ Trần Hạo đều không nói.
Mà Tần Nhã bên kia cũng hiểu, chủ yếu là muốn báo.
cho Long gia cùng Tần gia ở Bắc Kinh.
“Trần Hạo, tôi đợi cậu ở dưới đây!”
Triệu Đồng Đồng nói. Nghi thức cũng rất đơn giản,
chính là đến nhà hàng ăn một bữa cơm.
“Được, tôi xuống ngay!” Trần Hạo cười khổ một tiếng
nói.
Khi anh xuống dưới Triệu Đồng Đồng đã đợi sẵn, đúng
lúc anh sắp đi tới: Chợt nhì ÿ bên cạnh eó một
chiếc xe, Dương Lộ đang đứng ở đó. Thấy Trần Hạo,
Dương Lộ liền chạy tới.
“Trần Hạo! Tôi tới tìm anh, nhưng mà bảo vệ không
cho vô, hừ!”
“Tất nhiên bảo vệ biết chị em Dương Hạ. Cho nên
Dương Lộ tới bọn họ cũng không dám tùy tiện cho cô
ta vào. Ngay cả thông báo cũng không nói.
“Tìm tôi? Làm gì?”
“Anh mau tới cứu chị tôi. Chị tôi muốn tự tử! Từ tối qua
đến giờ tôi không khuyên nổi, bây giờ chỉ có anh mới
giúp được thôi!”
Dương Lộ ra vẻ cuống cuồng nói.
“Ô vậy 37 Nhưng tôi lầm sao khuyên được có tì?”
Trần Hạo cười khổ nói.
“Hừ, anh thật vô lương tâm. Chị tôi làm nhiều việc vậy
là để làm gì, còn không phải để anh chú ý đến sao. Hơn
nữa, anh có biết tại sao hôm qua Long Thiệu Vân vì sao
đánh chị tôi không?”
“Bởi vì Long Thiệu Vân muốn chị ấy lừa anh, đem anh
bắt đi, chị tôi không có đồng ý. Bây giờ chị tôi xây ra
chuyện, anh lại chẳng thèm quan tâm!”
“Tôi đã nói rồi, không liên quan đến tôi. Vậy cô chuyển
lời giúp tôi, muốn làm gì thì ra ngoài, đừng làm gì
trong biệt thự của tôi là được!”
Trần Hạo nói xong, cười „ tiếng định rời đi.
“Anh, anh… anh! Thật là khốn nạn, Trần Hạo, anh đúng
là không bằng súc sinh. Bây giờ chỉ muốn vội vội vàng
vàng chạy đi đính hôn, mặc kệ sống chết của chị tôi!”
Dương Lộ hồ lên.
“Ha hả, ai nói là tôi đi đính hôn?”
“Không cần giả vờ, Long gia đã biết rồi, còn muốn lừa
ai!”
“Cô có biết hay không, tôi cũng không quan tâm!”
Ngày hôm qua Dương Hạ bị làm nhục, bị Long Thiệu
Vân vừa đánh vừa mắng như vậy. Nếu là trước đây
Trần Hạo sẽ rất đau khổ. Hiện tại thì sẽ không quan
tâm.
Sau đó, trực tiếp rời đi cùng Triệu Đồng Đồng.
Dương Lộ tức tối giậm chân một cái, cũng rời đi.
Ở biệt thự Vân Đỉnh.
“Cô hai đã về!”
Một người hầu gái hô lên.
Dương Hạ đang nằm trên ghế salon đứng bật dậy: ‘A,
“Trần Hạo có đến không?”
“Tôi chỉ thấy một mình cô hai, cũng không thấy cậu
Trần đâu?”
“Hừ, sao lại thế!”
Dương:, vội la lên, đẩy (b) ái ra, chính mình
chạy ra cửa nhìn, quả nhiên chỉ thấy Dương Lộ đi tới,
còn chẳng thấy cái bóng của Trần Hạo đâu?
“Tên khốn kiếp, hắn thực sự nhẫn tâm như vậy?”
Dương Hạ vẻ mặt chán nản.