Mục lục
Mở Mắt Thấy Thần Tài
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 250 “Hừ, không cần hỏi cũng biết, nhất định là tới rút nốt mấy đồng tiền lẻ, ha ha, mọi người không biết đâu, ngày hôm qua tôi ngó qua ví tiền của cậu ta, một đồng cũng không còn!” Lâm Đông cười to nói.

Khương Nhiên Nhiên chỉ liếc nhìn Trần Hạo một cái, nhưng W» khô[email protected]ở lời 7Ý ‘\ gì. 3 Lúc trước khi Trần Hạo còn có tiền, Khương Nhiên Nhiên còn có chút rung động với Trần Hạo.

Nhưng bây giờ, một loạt những chuyện mà Trần Hạo làm đã đánh bay tất cả những cảm xúc đó, không còn lại một chút gì.

“Đúng vậy, cậu ta đến rút tiền, còn đi cùng Hứa Hinh đến nữa!” Đường Lan cười nói.

Vẻ mặt Khương Nhiên Nhiên căng thẳng, tựa như phát hiện được điều gì.

Cô ta vội vàng kéo Hứa Hinh qua một góc, nói một tràng những lời như Trần Hạo không có tiền, rất có khả năng anh ta muốn lừa cậu cho Hứa Hinh biết.

Hứa Hinh hơi căng thẳng nhìn lại Trần Hạo: “Trần Hạo, tại sao cậu lại muốn bán xe vậy, còn bán với giá thấp như vậy nữa?” Cô thì nghĩ cho Trần Hạo.

“Sau này có dịp sẽ nói cho cậu biết, tôi phải đi rút tiền đã, buổi trưa tôi còn có việc!” Trần Hạo quay sang cười với Hứa Hinh.

Sau đó anh không thèm liếc mắt tới những người khác mà đi thẳng ra quầy giao dịch.

Lâm Đông thì nhất quyết bỉ ổi dắt theo mấy cô gái bên cạnh anh ta đi xem Trần Hạo.

Ý là muốn nhìn thấy Trần Hạo nhục mặt.

“Chào anh, xin hỏi anh muốn rút bao nhiêu tiên?” Nhân viên đứng quây lễ phép hỏi Trần Hạo.

“Tạm thời cứ rút sáu trăm nghìn tệ đi!” Trần Hạo thản nhiên nói.

“Cái gì cơ? Sáu trăm nghìn?” Lâm Đông ngẩn ra.

Khương Nhiên Nhiên cũng hết cả hồn.

Đường Lan và mẹ của Hứa Hinh đứng ở xa chuẩn bị đi vào trong cũng nhìn sang bên này.

“Vâng thưa anh, phiền anh chờ một chút!” Nhân viên quây giao dịch nói.

Sau đó mời Trần Hạo nhập mật mã và tiến hành kí tên.

Rẹt rẹt rẹt.

Âm thanh của máy đếm tiền vang lên.

Nụ cười trên mặt Lâm Đông hóa đá.

“Cậu… Cậu vẫn còn tiền? Không phải tiền của cậu đều dành ra mua xe cả rồi sao?” Lâm Đông ngạc nhiên.

“Tôi nói lấy hết tiền đi mua xe lúc nào?” Trần Hạo lạnh lùng nói.

“Thế thì Trân Hạo, cậu trúng số bao nhiêu tiên?” Khương Nhiên Nhiên hỏi lại.

Đường Lan và mẹ của Hứa Hinh cũng đã tiến đến chỗ này.

“Tôi trúng…” Trần Hạo cố ý cất cao giọng, tất cả mọi người mới đó đã vây lại đây, hai mắt mở tròn xoe: “Thôi vậy, cũng không được bao nhiêu, tôi không nói nữa!” “Cậu!” Khương Nhiên Nhiên tức điên lên được.

Bởi vì quá nhiều tiền không nhét hết được vào chiếc túi be bé của Trần Hạo, đúng lúc này có nhân viên mang túi đen ra thay cho thùng rác, Trần Hạo liên xin một cái, bỏ tất cả sáu trăm nghìn tệ vào đó, sau đó tạm biệt Hứa Hinh rồi cất bước rời khỏi đó.

“Hóa ra cậu ta vẫn còn tiền!” Đường Lan hô lên.

“Đúng vậy, con cũng không ngờ sẽ như vậy, rốt cuộc là cậu ta trúng được bao nhiêu tiền không biết?” Khương Nhiên Nhiên cũng nôn nóng la lên.

Cứ như bản thân đã làm ra một việc đáng hối hận ghê lắm.

“Đệch mẹ, tôi đoán là Trần Hạo cố ý cả đấy, cậu ta cố ý giả làm người nghèo cho chúng ta xem!” Lâm Đông còn căm thù luôn.

Chuyện vừa rồi như tát thẳng một đòn vào mặt anh ta, còn là một cú đau điếng người.

Hứng thú đi chơi cũng bay sạch rồi…

Quay lại với Trần Hạo.

Trần Hạo đi đến phòng giao dịch nhà đất ngày hôm qua, không nghi ngờ gì nữa, chính là quay lại giáng cho cô ả nhân viên tiếp thị ngày hôm qua một cú nhớ đời.

Trả hết một lần.

Hơn bảy trăm nghìn nhân dân tệ, một lần trả hết.

Đây đúng là ông lớn mà.

Làm xong hết mọi chuyện cũng đã gần trưa, Lý Tiếu cũng gọi điện thoại giục rồi.

Trần Hạo vội vã trở về thay một bộ quần áo khác, xong đi thẳng đến nhà hàng mang tên Kim Như Ý.

Lúc này, trong một phòng bao riêng của nhà hàng.

Lý Tiếu và Tô Đình đều đã đến rồi.

Ngoài ra còn có ba người khác.

Một người là cô bạn thân kia của Tô Đình, một người thì là đối tượng xem mắt lân này, mái tóc dài thượt xõa vai, làn da trắng muốt, nét đẹp rất tinh tế hút mát.

Nhưng mà cô ấy có vẻ không thích nói, rất lạnh lùng, chỉ là ngồi đó cúi đầu lướt Wechat.

Ngồi bên cạnh chính là mẹ của cô ấy.

Một người phụ nữ trung niên hơi béo lông mày xăm đậm như sâu róm, nhìn qua thấy hơi dũng mãnh.

“Trần Hạo thật sự là người rất tốt đó, không phải chúng tôi khen quá lời đâu, mọi người gặp cậu ấy thì biết, tốt nghiệp trường đại học danh tiếng, người trông rất thanh tú, công việc cũng đang được sắp xếp rồi, nghe đâu có thể vào làm công chức nhà nước, còn mua nhà ở huyện Bình An rồi!” Tô Đình đang trò chuyện cùng bọn họ.

Dù sao bởi vì có Lý Tiếu, nên mối quan hệ của cô với Trần Hạo thời cấp hai cũng rất tốt.

Chỉ là sau này vì Lý Tiếu xảy ra chuyện kia nên Tô Đình mới oán trách Trần Hạo.

Nhưng bây giờ, sự oán trách này cũng đã tiêu tan đi phần nhiều, có thể giúp cho Trần Hạo thì cô cũng cố hết Sức.

“Nhà rộng bao nhiêu mét vuông? Chắc không ít hơn ba phòng chứ? Nếu nhà không có ba phòng ngủ hai phòng khách hai phòng vệ sinh thì không được gọi là có nhà đâu đấy!” Lúc này cô gái đi xem mắt kia mới ngẩng đầu lên hỏi một câu.

“Sao vậy được, nhà này có đủ ba phòng ngủ hai phòng khách hai phòng vệ sinh mà, ha ha!” Lý Tiếu nói.

“Vậy là được, xe thì sao? Xe của cậu ta của hãng nào?” Lần này người lên tiếng lại là mẹ của cô gái.

“À, xe thì chưa mua được, hơn nữa xe cũng không đáng giá lắm đâu bác!” Lý Tiếu lại tiếp lời.

“Khụ, thật ra mấy thứ như nhà rồi xe, đối với chúng tôi cũng không là gì cả, quan trọng là cậu ta phải là một người thành thật, nếu là loại nói như rồng leo làm như mèo mửa thì không được đâu!” Người mẹ lại nói thêm.

“Thành thật, bác yên tâm đi, cậu ấy tuyệt đối thành thật!” Tô Đình nói: “Bọn cháu lớn lên cùng nhau từ nhỏ, sao lại không hiểu tính cậu ấy được!” Mọi người đang trò chuyện hăng say.

Thì Trần Hạo đẩy cửa bước vào.

“Trần Hạo, cậu mau tới đây, để tôi giới thiệu cho cậu một chút!” Lý Tiếu tươi cười giới thiệu mọi người với nhau.

Người phụ nữ trung niên lại cẩn thận nhìn Trần Hạo từ trên xuống dưới, thấy Trần Hạo đúng là một người thành thật.

Trong lòng cũng yên tâm.

Không lâu sau đó thức ăn được mang lên, hai bên vừa ăn vừa trò chuyện rôm rả.

“Trời ạ, sao món ăn cuối còn chưa được mang lên vậy, để tôi đi giục họ!” Người đồng nghiệp kia bỗng nói, còn cố ý nháy mắt với Tô Đình.

Sau đó cả ba người đều đứng dậy đi ra, Lý Tiếu vỗ võ vai Trần Hạo, ý bảo anh phải cố gắng.

Người phụ nữ trung niên thấy mọi người đều đi rồi, bà ta rút một tờ giấy lau miệng.

“Cậu tên là Trần Hạo đúng không? Điều kiện của cậu chúng tôi đều biết rồi, người cũng thành thật đàng hoàng, cậu cảm thấy con gái của tôi thế nào?” Người phụ nữ đó lên tiếng.

Đương nhiên là thành thật ngoan ngoãn, đây là lần đầu tiên Trân Hạo đi xem mắt, lại nhìn người phụ nữ như cọp mẹ thế này, hầu như ngoại trừ Lý Tiếu hỏi, một câu cũng chưa nói.

“Rất tốt!” Trần Hạo nói.

Cô gái kia lúc này mới ngẩng đầu lên liếc Trần Hạo một cái, sau đó bĩu môi, ra vẻ khinh thường cúi đầu xuống lần nữa.

Đệch, ánh mắt kiểu gì vậy? Trần Hạo thầm mắng trong lòng.

“Tôi nói cho cậu biết, con gái của tôi đi làm ở công ty con dưới trướng của Tập đoàn Đầu tư Mộng Tưởng đấy, Công ty Giao dịch Đại Hằng của Tập đoàn Đầu tư Mộng Tưởng cậu biết không? Đó là tập đoàn tài chính lớn có năng lực mạnh mẽ, cậu có biết khó khăn thế nào mới vào được công ty đó làm không?” Người phụ nữ nói.

Công ty Giao dịch Đại Hằng, nếu như Trần Hạo nhớ không lầm, đây chẳng qua chỉ là một nhà xưởng được Mộng Tưởng đầu tư mà thôi, dự án đầu tư cấp địa phương kiểu này lần này có không ít đâu.

Vậy mà cũng dám nói mình là công ty con của Mộng Tưởng? Trần Hạo bó tay cười thầm trong lòng.

Anh chỉ gật gật đầu, nhưng cũng thầm thấy băn khoăn, cô gái này trông rất bình thường mà, hơn nữa từ vẻ ngoài đến phong cách đều ổn, sao lại muốn gả cho người có điều kiện thấp hơn mình vậy? “Chúng tôi ưng cậu ở sự thành thật, bởi vì con gái tôi muốn gả cho một người có đức tính này, nhưng trước khi gả nó cho cậu, tôi có ba quy định dành cho cậu, nghe đây!” “Hả?” Trần Hạo dại cả mặt ra, ôi đệch, đây là tình huống gì vậy?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK