Mục lục
Mở Mắt Thấy Thần Tài
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 460. Trở về Kim lăng

“Ông nội!”

Ngụy Thanh Âm vội vàng đi tới.

“Cậu trần, mời!”

Ngụy Phó bước ra cùng Trần Hạo với nụ cười trên

Chỉ trong một giờ, Ngụy Thanh Âm cũng phát hiện

ra nước da của ông nội đã thay đổi quá nhiều.

“Thanh Âm đừng lo lắng, cậu trần nhất định sẽ

chữa khỏi bệnh cho ông nội. Sau một thời gian, theo

như lời của cậu ấy nói, ông nội có hi vọng hoàn toàn

bình phục!”

Ngụy Phó trở nên cung kính hơn.

“Vậy thì xin chúc mừng ông Ngụy trước, nhưng,

đại sư huynh nhà tôi có thể giúp ông Nguy, không biết

ông Ngụy cũng có thể giúp đại sư huynh của tôi một chuyện  không?”

Tả Trung Đào nói.

“Ô? Cậu trần, còn có chuyện cần đến Ngụy Phó

tôi sao?”

“Là như này. Người ta đồn rằng có một loại nhân

sâm vương mọc ở biên giới phía nam của

nhà họ Ngụy. Đây là chuyện hiếm có trong một thế kỷ

qua. Đại sư huynh của tôi đã tìm kiếm thứ này rất lâu.

Nếu ông Nguy có lòng giúp đỡ tìm ra thì quá tốt rồi!”

Tả Trung Đào nói.

Và mắt Trần Hạo cũng hơi nhướng lên.

Thành thật mà nói, sau khi kết bạn với nhà họ

Ngụy ở Tây Nam, Trần Hạo đã có ý định

nhờ nhà họ Ngụy giúp tìm sâm vương.

Dù sao tự mình đến đó tìm rất tốn thời gian, hơn nữa còn chưa chắc đã tìm được.

Cho nên cậu mới có ý nghĩ này.

Về phần cây sâm vương, nghe nói một khi có cơ

hội nắm lấy, có thể bổ dưỡng khí huyết, lúc đó nhà họ

Mạc không chỉ không nằm trong mắt bác Tần, trong

mắt mình cũng không là gì.

Và Trần Hạo cũng không phải lo trước lo sau, lo lắng

nhà họ Mạc sẽ bất lợi cho nhà Họ Trần, sợ đầu sợ đuôi nữa.

Suy cho cùng, thực lực hiện tại mặc dù tự bảo vệ

mình cũng được, nhưng gánh vác nhà Họ Trần,

thì cũng có phần không đủ.

Lúc bác Tần nói, Tả Trung Đào cũng có mặt ở đó.

Điều làm cho Trần Hạo cảm động một chút là đến

giờ này ông ta vẫn nhớ như in điều này.

“Hóa ra là cậu trần cũng đang tìm sâm vương.

Lúc trước tôi bị bệnh nặng, có người cho kiến về việc đi tìm sâm vương

này, nhưng tìm lâu rồi mà vẫn không thấy. Ngoài ra, có

người nói nếu người bình thường dùng sẽ rất dễ bị thổ

huyết. Hai năm trước, tôi đã từ bỏ ý định tìm kiếm nó!”

Ngụy Phúc nói.

“Nhưng nếu cậu cần, vậy thì việc này nhà họ Ngụy

không giúp không được. Sau khi trở về, tôi sẽ lập tức

chuẩn bị người cho cậu đi tìm!”

“Cám ơn ông Ngụy!”

Trần Hạo nói cảm ơn.

“Được rồi, nếu đã như vậy, tôi liền cầm theo đơn

thuốc  trở về Tây Nam chuẩn

bị chuyện này cho cậu. Từ  giờ phút này, tạm thời

Thanh Thư sẽ ở cùng cậu!”

“Trần Hạo, chúng ta chuẩn bị trở về Kim lăng

sao?”

Xong việc, Mã Hiểu Nam  đang giữ hành lý, chuẩn bị

trả phòng khách sạn.

Bởi vì Trần Hạo cũng đã nói cậu phải quay lại để

giải quyết sự việc, cho nên Mã Hiểu Nam  đã hỏi.

“Ù, cùng nhau trở về!”

Trần Hạo cười nói.

Không chỉ Kim lăng, cậu cũng có kế hoạch quay

lại nhà Họ Trần ở Nam Dương.

Bởi vì cậu đã điều tra chút chuyện, Mạc Kiếm

thiếu gia thứ ba của nhà họ Mạc, người đã hãm hại

Hàn Tư Dư, gần đây đã xuất hiện ở Kim lăng.

Hàn Tư Dư vì mình mà đã lâm đến bước đường này.

Cơn tức này không tiêu, ngày đêm Trần Hạo

không ngủ được.

“Được, như thế thì chúng ta có thể chăm sóc lẫn nhau!”

Mã Hiểu Nam  vui vẻ nói.

“Đúng rồi, cậu đừng cầm mấy cái hành lý này, để

Ngụy Thanh Thư cầm đi!”

Trần Hạo chỉ Ngụy Thanh Thư hai tay đút túi

quần.

“Cậu để tôi cầm?”

Ngụy Thanh Thư không phục nói.

“Sao? Không nghe lời?”

Ánh mắt Trần Hạo ngưng tụ.

Mà Ngụy Thanh Thư hít một hơi thật sâu.

“Cầm thì cầm, có gì mà không được!”

Ngụy Thanh Thư tức giận ôm hành lý xuống.

Xe của Ngụy Thanh Thư vẫn ở đây.

Cậu ta đương nhiên là người lái xe cho Trần Hạo.

Sau khi mấy người lên xe.

“Đợi chút!”

“Lại sao nữa?”

Ngụy Thanh Thư sốt ruột nói.

Trần Hạo nhìn quanh.

Ngay dưới Mông Sơn.

Một đoàn xe đi tới, từ trong đoàn xe có hai người

phụ nữ bước xuống.

Trần Hạo không khỏi giật mình.

“Hehe, cậu trần, cậu thật là người lớn như vậy rồi,

còn chưa từng thấy mỹ nữ sao? Nhưng nói đi cũng

phải nói lại, hai người phụ nữ này thật sự rất đẹp!”

Ngụy Thanh Thư đưa tay sờ cằm nói với vẻ thích

thú.

“Câm miệng!”

Đôi mắt của Trần Hạo nheo lại.

Hai người đẹp này tự nhiên là bạn cũ của Trần

Hạo.

Trần Hạo không ngờ lại gặp phải cả hai người ở

chỗ này.

Mà hai người họ không phải ai khác, họ là Phương

Bảo Nhi và Phương Di.

Kể từ lần trước từ biệt ở Tây Nam, đã nửa năm

rồi không gặp nhau.

Mà người đẹp Phương Bảo Nhi anh đã nghe qua

miệng ba anh kể.

Hóa ra cô ta chính là người mà ông nội hứa hôn

cho mình lúc nhỏ.

Tóm lại, chuyện này khiến cho Trần Hạo thực sự

không nói nên lời.

Tất nhiên, Trần Hạo yêu cầu Ngụy Thanh Thư

dừng xe lại, không phải để nhìn người đẹp, hoặc là đi

chào hỏi Phương Bảo Nhi.

Mà là Phương Bảo Nhi và Phương Di, dường như

đã bị theo dõi.

Trần Hạo nhìn thấy cách đó không xa có hai bóng

người đang lén lút nhìn họ.

Đây là điều làm cho Trần Hạo nghỉ ngờ.

“Nhìn đủ chưa? Cậu trần, người ta đã lên núi rồi!”

Ngụy Thanh Thư nói.

“Tôi đang đợi bọn họ lên núi, tốt lắm, các người ở chỗ

này chờ tôi một lát!”

Trần Hạo nhìn Phương Bảo Nhi cùng với

Phương Di đi lên núi.

Sau đó cậu mở cửa xe, đi về phía hai người đang

lén lút kia.

“Mẹ ơi, cậu ta muốn đuổi theo hai người đẹp kia

nói chuyện à?”

Ngụy Thanh Thư cảm thấy khủng hoảng.

“Trước tiên các người chờ ở đây đã! Tôi xem cậu

ta muốn làm cái gì!”

Ngụy Thanh Thư cũng chạy theo Trần Hạo.

Ngay khi Trần Hạo nhìn thấy Ngụy Thanh Thư đi

đến.

Vẫy tay ra hiệu với cậu ta: “Cậu đến đúng lúc lắm.

Nhìn thấy hai người ờ đó không, vừa nhìn là biết người

luyện võ. Cậu đi tìm họ, rồi dẫn họ đến con hẻm đằng kia”

“Làm gì?”

“Đi mau.”

Trần Hạo đẩy Ngụy Thanh Thư.

Nguy Thanh Thư chửi thầm đi qua.

Phương Bảo Nhi và Phương Di dù sao

cũng có chút quan hệ.

Tuy nhiên, Trần Hạo không phải kiểu người thích

soi mói khi thấy chuyện, cũng không phải vì mối quan

hệ từ bé với Phương Bảo Nhi mà Trần Hạo muốn can

thiệp.

Chủ yếu là thím hai của cậu, Tường Vi, dù sao bà

ấy cũng là người một nhà với nhà họ Phương.

Bây giờ nhà họ Phương là họ hàng của nhà họ

Trần.

Cho nên, Trần Hạo tự hỏi liệu có phải người từng

đối đầu với nhà họ Phương là nhà Tư Đồ lại gây rắc rối

không.

Mà Ngụy Thanh Thư cũng là một người giỏi tìm tòi.

Không bao lâu, hai người bọn họ bị Ngụy Thanh

Thư trêu chọc và đuổi vào ngõ nhỏ.

“Chờ một chút, cẩn thận điệu hổ ly sơn!”

Khi đến ngõ hẻm, hai người cũng nhận thấy có

điều gì đó không ổn.

Ngay lúc muốn bỏ đi.

Vừa quay đầu lại.

Một bóng đen vụt qua trước mặt.

Không kịp phản ứng.

Ngực đau.

Cả hai hét lên, đồng thời bị ném vào con hẻm!

“Cậu … Cậu là ai? Biết chúng tôi là ai không?”

Hai người ôm ngực, không bò dậy được, liền cảnh

cáo.

“Tôi không cần biết các người là ai, nhưng tôi biết,

nếu các ngươi không thành thật trả lời tôi, đợi chút nữa

sẽ biến thành người chết!”

Trần Hạo ngồi xổm xuống, đút một tay vào túi,

lạnh lùng nói với hai người.

Khiến cho hai người, nổi lên một loại khí tức lạnh

lẽo không tên …

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK