Chương 187 Lời mời của Tân Nhã
“Chiếc vòng ngọc này… Là chiếc vòng trước đây bà nội tôi từng đeo, tôi cũng
không có gì để đền cả, bèn lấy nó đi..”
Trần Hạo nói dối
“Trời má, Trần Hạo, có phải là cậu không biết giá trị của cái vòng ngọc này
không? Cậu đưa nó cho Tân Nhã cậu chắc chắn sẽ không hối hận chứ, tôi nói
cho cậu biết, bây giờ cậu hối hận còn kịp đấy!”
Trái tim đang lơ lửng cúa Triệu Đồng Đồng lúc này mới bình tĩnh lại.
Mẹ kiếp, vừa rồi thật là bị dọa chết khiếp mà, Trần Hạo mà lại có thể mua nổi
chiếc vòng ngọc Long Vân hai trăm nghìn tệ, chẳng lẽ Trần Hạo là cậu ấm nhà
giàu khiêm tốn à.
Triệu Đồng Đồng cũng là một người không khinh thường Trần Hạo.
Nhưng lại cám thấy Trần Hạo là một người tầm thường, nếu bỗng chốc trở
thành một cậu ấm thì cũng thấy khó chịu.
May quá, không phải.
“Trước đây không biết, giờ thì biết rồi, hối hận gì chứ, Tân Nhã, cậu cầm lấy đi!”
Trần Hạo vừa nói vừa đẩy vòng ngọc qua cho Tần Nhã.
Chuyện xấu hổ như vậy đã xảy ra rồi, Trần Hạo chỉ có thể nói dối đến cùng thôi,
cũng không thể đem tặng rồi mà còn đòi lại được.
Tân Nhã thì chỉ mở to mắt nhìn Trần Hạo.
Chiếc vòng ngọc này quý giá như vậy, gần như là thứ quý giá nhất trong nhà họ
đi, bây giờ nói cho mình là cho luôn như vậy sao?
Trong lòng Tân Nhã hơi cảm động.
Lý Việt tức giận đứng một bên.
Cái vả vào mặt này rất đột ngột!
Đặc biệt là ở trước mặt nữ thần của mình, nếu còn ở lại nữa thì người mất mặt
chắc chắn là cậu ta.
Ngay sau đó, sau khi hung hãng trừng mắt nhìn Trần Hạo thì tức giận bó đi.
Chắc chắn Trần Hạo cũng không muốn ở lại lâu hơn.
Ban đầu anh muốn kết thúc chuyện này luôn, nên cũng không ăn sáng.
Nếu không thì bầu không khí sẽ rất ngượng ngùng.
‘Cũng tìm ra một cái cớ chuẩn bị xuống dưới lầu.
“Trần Hạo, cậu đứng lại!”
Tân Nhã cầm theo vòng ngọc Long Vân Trần Hạo tặng đuổi theo xuống lầu.
Sau khi ngượng ngùng liếc nhìn Trần Hạo thì đưa vòng ngọc Long Vân cho Trần
Hạo: “Cậu có ý gì chứ? Vòng ngọc của bà nội cậu để lại cậu, cậu đưa tôi làm
gi? Hơn nữa chiếc vòng cúa tôi cũng không đáng giá nhiều như vậy!”
“Hả? Tôi có ý gì đâu chứ? Cái này cậu cứ xem như tôi đền cho cậu đi!”
Nếu Trần Hạo nói ở đó mình còn năm mươi nghìn tệ nữa, có muốn đổi lại
không? Mớ miệng nói cái này quả thật xấu hổ quá.
“Gi mà xem như cậu đền cho tôi chứ, đây là thứ quý giá nhất nhà cậu, hơn nữa
lại còn là bà nội cậu để lại cho cậu, chắc chắn là muốn cho cháu dâu tương lai
nhà họ Trần rồi, giờ cậu cứ đưa tôi làm gì chứ, cậu cũng không biết vừa nãy lúc
cậu đi, nhóm Đồng Đồng nói cái gì..”
Mặt Tân Nhã hơi đỏ.
Kiểu khí chất nữ thần này của Tân Nhã, chắc chắn là được rất nhiều chàng trai
theo đuổi, nhưng người thật sự khiến Tân Nhã rung động lại rất ít.
Tất nhiên là không phải sau khi Trần Hạo tặng chiếc vòng ngọc Long Vân này.
thì Tân Nhã rung động với Trần Hạo rồi.
Chỉ là hơi cảm động, còn trong thâm tâm thì lại có một cảm giác không giải
thích được đối với Trần Hạo, người đã từng giúp mình.
Cảm thấy Trần Hạo rất trung thực, hơn nữa cũng rất thật lòng với người khác,
bây giờ rất ít gặp những chàng trai như vậy.
Học tập chăm chí lại còn cố gắng,
Có cảm giác rất yêu thích những chàng trai như vậy.
Trần Hạo lại hỏi: “Nhóm Đồng Đồng nói cái gì?”
“Tôi không biết..” Tân Nhã liếc nhìn Trần Hạo, sau đó nói: “Tóm lại là cái này
quý giá như vậy cậu cầm lại đi, tôi không cần đâu!”
Cậu cứ nhận đi, sắp tốt nghiệp rồi, sau này khai giảng lại, tôi ít khi ở trường, sợ không có cơ hội đền cho cậu đâu!”
Trần Hạo cười khổ.
“xì”
Câu này lại chọc cho Tân Nhã vui: “Trần Hạo, có phải cậu là kiểu người không
thích nợ ân tình người khác không?”
“Ừ ừ!” Trần Hạo gật đầu.
“Vậy được thôi, tôi giữ nó thay cậu, đợi sau này cậu kết hôn tôi sẽ trả lại vòng
ngọc cho cậu!”
Khóe miệng Tân Nhã lộ ra một nụ cười mỉm.
“Được!”
Trần Hạo thấy cô ấy nhận rồi, trong lòng nghĩ chuyện này cuối cùng cũng kết
thúc rồi, xoay người rời đi
“Này này này, Trần Hạo!”
Tân Nhã lại chạy bước nhỏ đuổi theo: “Cậu không hỏi, đợi lúc cậu kết hôn thì
làm thế nào để thông báo cho tôi à? Đến cá cách thức liên lạc với tôi cậu cũng,
không muốn sao?”
“Cái này… Được thôi, tôi kết bạn Wechat với cậu, đợi sau này kết hôn sẽ không
báo cho cậu!”
Trần Hạo cũng không biết phải nói cái gì nữa.
Từ chối thẳng thừng rồi bỏ đi sao, Trần Hạo không phải người như vậy, dù sao
thì không nể mặt người ta như vậy trong lòng sẽ rất áy náy.
‘Cho nên cứ làm theo ý của Tân Nhã, Trần Hạo kết bạn Wechat với Tần Nhã.
Đương nhiên Trần Hạo cũng không tự đề cao mình đến mức cho rằng cô gái
xinh đẹp cấp nữ thần như Tân Nhã sẽ thích mình.
Thậm chí là sau lần này, kết bạn Wechat nhưng cũng không nói chuyện gì đâu.
Cho nên cũng không nghĩ nhiều.
Còn Tân Nhã, đương nhiên cũng cầm theo vòng ngọc Trần Hạo tặng lên lầu, bởi
vì chiếc hộp Trần Hạo đã gói gì đó để ở kí túc xá rồi, không đem theo, mấy cô
gái cũng tin lời của Trần Hạo mà không có một chút nghi ngờ nào.
“Tiểu Nhã Tiểu Nhã, đưa cho cậu ấy mà cậu ấy không cần à?”
Thấy Tân Nhã lên lầu, mấy cô gái cười hỏi.
“Ha ha ha, quả nhiên, tớ đoán không sai chút nào mà, tên Trần Hạo này chắc
chắn là thích cậu rồi đấy Tiểu Nhã, vả lại không phải là thích bình thường đâu,
Đọc full tại truyen.one nhé còn đem thứ quý giá nhất trong nhà bọn họ tặng cho cậu mà, vậy là đủ hiểu tất
cả rồi!” Triệu Đồng Đồng tự tin nói.
“Phải đấy, có thể ban nãy các cậu không để ý, chứ tớ để ý thấy ánh mắt Trần
Hạo nhìn Tiểu Nhã cứ như sợ Tiểu Nhã sẽ từ chối không nhận vòng ngọc của cậu ấy vậy!”
“Ôi, phái biết là loại ngọc bội này chí dành cho cháu dâu tương lai thôi, ha ha,
tên Trần Hạo này rất thông minh đấy!”
Mấy cô gái khác cũng nói
“Được rồi, các cậu đừng nói nữa, Trần Hạo không tâm địa gian xảo như các cậu
nói đâu, sau này các cậu ít trêu chọc người ta thôi!”
Tân Nhã cười khổ.
“Ôi chao ơi, Tiểu Nhã cậu lại bảo vệ Trần Hạo kìa, a!!! Chẳng lẽ Tiểu Nhã cậu…”
Triệu Đồng Đồng giả vờ ngạc nhiên trợn lớn mắt.
“Cậu nói vớ vấn gì vậy, Đồng Đồng, đợi lát nữa tớ phải mua cho cậu ba lông
bánh bao, cho cậu ăn hết luôn, để chặn cái miệng của cậu lại!”
Lúc này Trần Hạo cũng không đi thư viện nữa, bởi vì giờ mà đến thư viện thì đã
chật kín người rồi.
Cứ cầm sách về kí túc xá học thôi.
Không ngờ, lúc chuẩn bị đi ăn trưa với nhóm Dương Huy.
Tân Nhã lại gửi tin nhắn Wechat.
“Trần Hạo, cậu ăn trưa ở căn tín nào vậy?”
Tân Nhã hỏi
“Đi với bạn cùng phòng, để xuống dưới xem thử rồi nói sau, sao thế?”
Trần Hạo hơi bất ngờ.
*À à, cậu đi với bạn cùng phòng à, vốn còn muốn bảo cậu ra ngoài cùng ăn một
bữa, dù sao thì cậu cũng giúp tôi hai lần mà!
“Hai lần?”
“Phải đấy, cậu cống tôi đến phòng y tế một lần, với lại cậu giúp tôi đuổi được Lý
Việt như ruồi nhặng chạy đi rồi, ha ha, hôm nay cậu ta ngại đến tìm tôi luôn rồi,
cuối cùng cũng có thể yên tĩnh được.
“Khụ khụ, Lý Việt cũng rất tốt, cậu ấy rất thích cậu!”
“??? Cậu có ý gì vậy, tôi với Lý Việt mà thành một cặp, cậu sẽ chúc phúc cho
bọn tôi sao?”
“Tôi đâu có ý đó!”
“Cậu có ý gì cũng vô ích cả thôi, tôi không bằng lòng ở bên một người mà tôi
hoàn toàn không có cảm giác gì. Phải rồi, buổi chiều tôi phải đến thư viện học,
cậu giữ giúp tôi một chỗ đi, đến đó học chung, có người kèm cặp cũng tốt!”
Trần Hạo nhìn điện thoại, đã không còn biết phải trả lời thế nào nữa rồi.
Tân Nhã người ta chắc chắn là không có ý gì với mình.
Nhưng còn mình thì sao, ở cũng một chỗ với cô gái như Tân Nhã, trong lòng
mình cứ cảm thấy khó chịu, hơn nữa Trần Hạo sợ mình sẽ thích cô gái này mất.
Nghĩ lại thì, những việc như vậy vẫn nên ít làm thì hơn.
Dứt khoát không trả lời.
Lúc này mới củng nhóm Dương Huy xuống lầu ăn cơm.
Ăn cơm xong Trần Hạo cũng không đến thư viện mà ở kí túc xá ôn bài.
Chẳng mấy chốc đã sắp hết buổi chiều rồi.
Lúc này, Tần Nhã lại gửi tin nhân đến:
“Sao câu không đến? Tôi giữ cho cậu một chỗ tốt này, đợi cậu từ một rưỡi đến
tận bây giờ, có phái cậu bận việc khác không?”