Mục lục
Mở Mắt Thấy Thần Tài
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 240 “Quản lý Vương, điện thoại của tôi tắt nguồn rồi!” Trần Lâm chạy vê phía Vương Tiểu Chương trước.

Bởi vì bây giờ, nhóm Đinh Hạo cũng đang đi theo Trân Lâm.

Sợ chuyện thuê xe này sẽ bị lộ ra nữa.

Sợ chuyện gì thì Ẩn đó SẾ đến) I 3 ùŨ Lý Thi Hàm thật sự không dám tin chiếc Mercedes Benz này là của Trần Hạo, mọi người không biết rằng, lúc Trần Hạo khoe khoang, mỗi một câu nói đều như từng cây gai đâm vào lòng Lý Thi Hàm.

Làm lòng cô ta đau đớn.

Cho nên bây giờ lại gặp người phụ nữ này, chẳng những cô ta muốn nghe rõ mà còn muốn hỏi rõ.

Lập tức lướt qua Trần Hạo, bước đến trước mặt Vương Tiểu Chương, lạnh lùng nhìn Trần Lâm.

“Eo, Trần Lâm, cậu sợ gì vậy?” “Quản lý Vương đúng không, xin hỏi Trần Lâm thuê chiếc xe này đúng không?” “Không phải, không phải!” Trần Lâm vừa nói, còn nháy mắt ra hiệu quản lý Vương.

Quản lý Vương cũng nhận ra vấn đề, đang định che giấu thì.

Lý Thi Hàm giật hợp đồng qua, mở ra xem.

Lý Thi Hàm bật cười: “Ha ha ha ha, đúng là thuê thật này, Đinh Hạo mọi người đến đây xem đi, còn cô Khương cậu Trương nữa, nói cho mọi người nghe chuyện này thú vị lắm, hôm nay này, tớ và Đinh Hạo đang uống cà phê, sau đó cô gái tên Trần Lâm này..” Lý Thi Hàm vừa cho mọi người xem hợp đồng thuê xe, vừa kể chuyện sáng nay ở quán cà phê ra.

“Hừ!” Ai bảo ban nãy Trần Hạo làm mọi người mất mặt.

Hơn nữa còn khơi gợi lòng ghen ty của Đinh Hạo.

Không cần nghĩ cũng biết, Đinh Hạo lại hối hận với Trần Lâm.

Nhưng chuyện Lâm Y Y ôm Trần Hạo là chuyện mọi người đều thấy, không còn cách nào khác.

Chỉ có thể nhúng tay vào chuyện thuê xe.

Dù sao Trần Hạo là thằng chạy vặt của cậu Hoàng cậu Bạch, xem như cũng quen với Lâm Y Y.

Còn về chuyện thuê xe này, để xem Trần Lâm sẽ giải thích thế nào.

Đồng thời, chiếc xe này đâu phải do Trần Hạo mua, Lý Thi Hàm vừa vui vẻ vừa thở phào, giống như vốn dĩ bị một ngọn núi lớn chèn ép, bây giờ lại thanh thản như thể ngọn núi đã biến mất.

“Trần Lâm, thì ra chiếc G500 này là do cậu thuê à? Không ngờ cậu lại thủ đoạn như vậy!” Đinh Hạo chán ghét nhìn Trần Lâm.

Trần Lâm cúi đầu xuống thật thấp, khóc thút thít: “Xin lỗi, Đinh Hạo, xin lỗi, tớ không cố ý lừa cậu!” “Ha ha, người thuê xe Trần Lâm, số chứng minh nhân dân đã viết rõ thế này rồi đây, để tớ xem xem chủ xe là ai… Hả? Trần Hạo?” Lật sang tờ khác, Lý Thi Hàm vừa nhìn, chợt ngơ ngác.

“Cái cái này… Viết sai rồi hả?” Lý Thi Hàm trợn mắt nhìn.

Trần Lâm cũng ngẩng đầu lên.

“Cậu Trần, thì ra cậu ở đây! Ngại quá, ban nãy tôi chỉ lo nói chuyện với cô Trần Lâm đây mà không chú ý đến cậu!” Đúng lúc này, Vương Tiểu Chương lại thấy Trần Hạo đang đứng bên cạnh.

Lập tức vui vẻ bước sang.

“Không sao quản lý Vương, đúng rồi, có phải tôi chỉ cần ký tên là có thể lái xe đi không?” Trần Hạo cười hỏi.

“Tất nhiên rồi cậu Trần, nhưng cậu có cần kiểm tra không ạ?” “Không cần đâu, tôi đã đi cả ngày rồi, không sao!” Trần Hạo nói.

Sau đó lại bước đến trước mặt Lý Thi Hàm đang ngơ ngác.

Lấy hợp đồng lại, viết tên mình lên.

“Cậu cậu… Đây là xe của cậu thật à?” Lý Thi Hàm nhìn Trần Hạo hỏi.

Bây giờ cô ta đang đứng rất gần Trần Hạo, từ khi tốt nghiệp cấp ba, cô ta chưa bao giờ gần Trân Hạo như vậy.

Khoảnh khắc này, lòng Lý Thi Hàm âng lên đủ mọi cảm xúc phức tạp rất khó chịu.

“Cậu nghĩ là của ai? Tôi đã nói rồi, đây là xe của tôi, các cậu chẳng ai chịu tin!” Trần Hạo lạnh nhạt nhìn Lý Thi Hàm.

Sau đó võ vai Trần Lâm đang ngơ ngác: “Đi thôi, đưa cậu về trước!” “Ừ ừ, Trần Hạo, cậu đưa tôi thẳng đến nhà ga đi, tôi có vé xe về huyện Bình An tối nay!” Trần Lâm vui vẻ.

Đồng thời Trần Hạo cũng cảm thấy rất sảng khoái.

Nhưng không biết tại sao, lòng Trần Lâm lại không có cảm giác như lúc trêu tức Đinh Hạo, mà thật lòng thấy Vui vẻ.

“Cậu Trần, chiếc xe này của cậu khoảng hai triệu phải không? Đúng là đẹp thật đó!” Trương Lang đang đứng bên cạnh xem trò vui, bước đến cười với Trần Hạo.

Anh ta thầm nghĩ, không cần biết người khác mỉa mai Trần Hạo thế nào.

Nhưng Trần Hạo quen Lâm Y Y, lại lái siêu xe thế này, đủ để nói rõ vấn đề rồi.

Mình hóa thù thành bạn, tóm lại không có gì bất lợi.

“Chắc là hơn hai triệu hai trăm nghìn!” Trần Hạo nhìn anh ta cười nhạt.

Hai người còn bắt tay.

Giờ phút này, điện thoại Trương Lang chợt reo lên.

“Alo ba? Dạ, con biết rồi, bây giờ con về ngay!” Trương Lang cúp máy: “Cậu Trần, bây giờ tôi có chút chuyện nên xin lỗi không thể tiếp cậu được nữa, Lâm Đông, Nhiên Nhiên, xin lỗi nhé, không đưa hai người đến nhà ga được, ba tôi bảo tôi về ngay!” Nói xong lại chào hỏi Trần Hạo rồi sau đó lái xe rời đi.

“Hả?” Khương Nhiên Nhiên ngẩn người.

Vậy phải làm sao bây giờ? Vốn dĩ lúc trong bữa tiệc đã hẹn rằng cậu Trương, Trương Lang sẽ lái BMW series 7 đưa họ đi mà.

Bởi vì lúc đến, Lâm Đông không tiện lái xe của cậu ta nên hai người gọi xe đến.

Trần Hạo đã lên xe nổ máy rồi, tất nhiên Trần Lâm ngồi ghế phụ.

Lâm Đông sầm mặt nói: “Nhiên Nhiên, hay là chúng ta gọi taxi nhé?” “Gọi taxi? Cậu chỉ biết gọi taxi thôi à, cậu nhìn cậu đi, mua xe mà không dám lái ra khỏi cửa, bây giờ người ta có xe chuyên dụng đưa đón mà tôi vẫn phải gọi xe!” Mắt của Khương Nhiên Nhiên đỏ lên xấu hổ và giận dữ.

Đúng là, hôm nay cô ta lại được trải nghiệm sự tệ hại của việc không có tiên.

“Lên xe tôi đi, tôi đưa mọi người đến nhà ga!” Trần Hạo đeo kính râm, cười hi hi.

Cũng không phải muốn giúp Khương Nhiên Nhiên, mà là trong lúc mấu chốt thế này, ngoảnh mặt bỏ đi thì cũng không ra gì.

Khương Nhiên Nhiên ngẩng đầu nhìn, cắn môi nhưng cuối cùng vẫn lên xe ngồi.

Đồng thời nhìn về phía Trần Lâm đang ngồi ở ghế phụ, chợt cảm thấy ghen tuông vô cớ.

Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, chẳng phải mình sẽ là người ngồi trên ghế phụ rồi sao? “Mẹ nó, đi thì đi, sau này xử cậu saul” Lâm Đông thâm mắng.

“Này này này!! Cậu làm gì đấy?” Trần Hạo hỏi Lâm Đông.

“Mẹ kiếp, tôi lên xe!” “Tôi nói mọi người là chỉ cô ấy và cô ấy, không phải cậu, hơn nữa cậu Lâm, cậu đừng quên trả số tiền cậu đã nợ tôi nhé, sáp đến ngày rồi, chỗ tôi còn giữ giấy nợ của cậu đói” Trần Hạo khóa luôn cửa xe lại.

Mẹ, loại người này, lần trước mình chủ động giúp cậu ta mà hôm nay cậu ta mỉa mai mình, còn muốn đi xe mình nữa? Mình bị khùng à? Trần Hạo thầm nghĩ.

Sau đó, không thèm nhìn mọi người, lái xe đi luôn.

Lý Thi Hàm nhìn theo bóng dáng chiếc xe đã rời đi.

Lòng cô ta cực kỳ phức tạp.

Chẳng phải lúc còn học cấp ba, người Trần Hạo quan tâm nhất là mình sao? Mình phải ôn bài không thể ăn cơm, cho dù là trời mưa to thì cậu ta cũng chạy đến mua cho mình.

Hơn nữa lúc nào Trần Hạo chẳng nhìn mình với ánh mắt quan tâm? Cho dù là ba năm không gặp thì trong khoảng thời gian trước, mình đối xử với Trần Hạo như thế nhưng lúc gặp mình, Trần Hạo vẫn nhìn mình với ánh mắt quan tâm đó.

Nhưng lần này… Ánh mắt lạnh lùng của Trần Hạo và sự làm lơ không quan tâm đến mình, làm Lý Thi Hàm thấy không quen lắm.

Bởi vì từ lúc Trần Hạo lấy hợp đồng đến khi lái xe rời đi, hình như cậu ta chẳng thèm nhìn mình lần nào? Sau khi Trần Hạo đưa bọn họ đến nhà ga xong, bởi vì Tân Nhã nên không trở vê, bèn thuê khách sạn ở.

Cũng trong đêm này, Trần Hạo nhận được cuộc gọi video của gia tộc. Cuộc gọi video này được kết nối thông qua kênh bí mật của gia tộc và chỉ có những thành viên cốt lõi của gia tộc họ Trần mới có.

Vừa nhìn thấy ghi chú của cuộc gọi video này, Trần Hạo ngồi bật dậy từ trên giường, vội vã nhấn nút nhấc máy…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK