Mục lục
Mở Mắt Thấy Thần Tài
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 253 “Trân Hạo, cậu quen cô Lý à?” Sự kiện lần trước ở bệnh viện, Trân Hạo lái G500, lại quen với viện trưởng huyện Bình An làm Giang Tuyết Tinh kinh ngạc.

Nói thật lòng, Trần Hạo của hôm ấy tỏa sáng chói lóa.

Nhưng mà, nếu như so sánh Trần Hạo với Lý Văn Dương và Trần Kiệt đang đứng bên cạnh mình thì dường như vân kém hơn chút gì đó.

Nhà Lý Văn Dương có công ty lớn, bản thân anh ta cũng là chủ công ty của riêng mình.

Mặc dù xe của anh ta không tốt bảng chiếc G500 của Trần Hạo nhưng Lý Văn Dương có thế lực.

Còn Triệu Kiệt thì sao, Giang Tuyết Tinh nghi ngờ lần trước, người đã giúp mình là Phó Giám đốc bộ phận nhân sự.

Người ta là quản lý của tập đoàn lớn, tiền lương của đơn vị công tác đạt chuẩn, cuối năm còn có hoa hồng linh tỉnh.

Cũng có sự nghiệp của riêng mình.

Dân văn phòng đẹp trai.

Còn Trần Hạo thì cậu ta có gì? Mặc dù bây giờ Trần Hạo cũng được xem như nhân vật lớn trong nhóm nhưng Giang Tuyết Tinh không còn tình cảm với anh như hồi còn cấp ba nữa.

“Ừ ừ, biết nhau, không ngờ người cô Lâm mời là các cậu, trùng hợp quá!” Trần Hạo gật đầu.

Một hàng người, mặc dù rất ghét Trần Hạo nhưng vẫn ngồi xuống ăn cơm, uống rượu, nói chuyện.

Trần Hạo ngồi bên cạnh, nhìn ra được một vài điều sơ hở.

Đó là quan hệ giữa Lý Văn Dương và Giang Tuyết Tinh xa lạ hơn lần trước một chút.

Nói thế nào nhỉ.

Lúc trước Giang Tuyết Tinh luôn dính lấy Lý Văn Dương, Lý Văn Dương cũng rất thích Giang Tuyết Tinh.

Nhưng bây giờ, đa số lực chú ý của Giang Tuyết Tinh đều tập trung vào Triệu Kiệt.

Thỉnh thoảng Lý Văn Dương sẽ lạnh lùng nhìn Trần Hạo rồi lại ghen tị nhìn Triệu Kiệt.

Tóm lại là mặt anh ta hơi khó chịu.

Nhưng Lý Văn Dương cũng thấy không tệ lắm.

Bởi vì diện mạo của Hứa Hinh làm mắt anh ta sáng ngời.

Nói đến sắc đẹp thì ngang tài ngang sức với Giang Tuyết Tinh, còn ngây thơ hơn một chút, ngây thơ đến mức làm người khác thấy yêu mến.

Cho nên, trong lúc Lý Văn Dương ghen tị với Triệu Kiệt thì cũng không quên thân mật với Hứa Hinh.

Lưu Mãnh cũng thấy Hứa Hinh xinh đẹp, cũng thân mật với Hứa Hinh nhưng sau khi nhìn thoáng qua sắc mặt của Lý Văn Dương thì không dám chủ động thân mật nữa.

Nhưng chuyện đáng xấu hổ là, có vẻ như Hứa Hinh có ý với Trần Hạo, cứ gáp thức ăn cho Trần Hạo mãi.

Làm Lý Văn Dương và Lưu Mãnh đều rất khó chịu.

Tóm lại bữa ăn này, mặc dù ngoài mặt thì thân thiện hài hòa nhưng thực tế thì lại như sóng ngầm trào dâng.

Lúc này, sau khi Lý Văn Dương liếc Trần Hạo thì nháy mắt ra hiệu với Lưu Mãnh, hai người việc cớ đi WC để ra ngoài! “Anh Dương, sao vậy? Chẳng lẽ cậu có ý với Hứa Hinh? Cô ấy là…” Lưu Mãnh nói.

“Cút ra chỗ khác đi, đừng nói đến chuyện này nữa, tôi muốn nói cuối cùng hôm nay tôi cũng nắm được cơ hội xả cơ giận này rồi, hơn nữa còn làm con ả Giang Tuyết Tinh xem trọng tôi!” Lý Văn Dương nhớ đến sự gượng gạo trên bàn ăn khi nãy, âm trầm nói.

“Hả? Anh Dương? Cậu chuẩn bị chỉnh Trần Hạo hả? Chỉnh thế nào vậy?” Lưu Mãnh cũng phấn khích.

Lần trước đánh nhau, ngoại trừ Lý Siêu tham gia thì Lưu Mãnh cũng tham gia và đồng thời lúc còn học cấp ba, Lưu Mãnh cũng là một đàn em lực lưỡng dưới trướng Lý Văn Dương.

Nhà anh ta có xưởng, giàu, đánh nhau cũng giỏi.

“Đúng rồi, hai ngày trước lúc chúng ta ra ngoài uống rượu, chẳng phải cậu có người anh côn đồ tên Dương Văn Long à? Thế thì lát nữa cậu gọi điện thoại cho anh Long, bảo lát nữa anh ấy đến đây dọa đám người trong bàn. Sau đó, không giải quyết được thì tôi lại ra tay, đồng thời nhờ anh Kim gọi điện thoại cho họ, ha ha, mặc dù bây giờ ở huyện Bình An, hay kẻ đang làm ăn trên Kim Lăng kia cũng không thể không nể mặt anh Kim của tôi vài phần!” “Hơn nữa không những là hù dọa mà tốt nhất là chê bai Trần Hạo một trận, làm cậu ta mất mặt!” Lý Văn Dương nói.

Lưu Mãnh vừa nghe, tấm tắc.

“Ý này hay đói” “Ừ ừ, bởi vì chuyện lần trước anh Kim không thể giúp tôi được nên rất xin lỗi thằng em như tôi, nói sau này có việc gì, nếu anh ấy lo được thì sẽ lo!” Lý Văn Dương đắc ý nói.

“Thế được rồi, cứ làm vậy đi, bây giờ tôi gọi điện thoại cho anh Long!” Lưu Mãnh lập tức gọi điện thoại.

Sau đó hai người vờ như chẳng có gì quay về phòng riêng, chẳng qua tất nhiên là rất phấn khích.

Trần Hạo ngồi bên cạnh vừa gặm giò heo vừa buồn bực, hai người này cười gì vậy nhỉ? Nhưng không bao lâu sau.

Bên ngoài có tiếng ồn ào.

“Các người làm gì vậy? Các người không được vào!” Giọng của nhân viên nữ vang lên.

“Cút cho tôi!” Một người đàn ông mắng.

Sau đó cửa phòng bị đá văng.

Bảy tám người đàn ông lực lưỡng tóc đầu đinh, cổ đeo dây chuyền vàng ùa vào.

Ai cũng để trần nửa thân trên, xăm hình rồng.

Rất hùng hồn.

Tay họ cầm áo pull của mình, lạnh lùng nhìn đám người trong phòng.

Trong đó có một người cầm đầu, mặc áo thun, cầm một chiếc túi.

Vừa hút thuốc vừa nói: “Phòng riêng này của ai đặt vậy? Đổi sang chỗ khác cho tôi!” “Dựa vào đâu chứ, các người là ai?” Hứa Hinh giận đùng đùng đứng lên, cô ấy không thèm sợ bọn họ đâu.

“Ai à? Ông đây là Dương Văn Long, không biết tôi thì ra ngoài hỏi thăm đi!” Dương Văn Long kẹp túi ném tàn thuốc xuống đất giãm lên, nói.

Mà lúc này, lông mày của Lâm Tiểu Phượng nhướn lên.

Hiển nhiên bà ta đã từng nghe danh của Dương Văn Long.

“Anh Dương này, bây giờ chúng tôi chưa ăn xong à, đổi thế nào đây?” Lâm Tiểu Phượng cười làm lành.

“Đổi thế nào à? Mỗi người bưng thức ăn sang chỗ khác đi!” Dương Văn Long cười mỉa nói.

Bầu không khí như đóng băng, Lâm Tiểu Phượng cũng không biết mình nên nói gì.

Nếu mang sang chỗ khác ăn, thế thì chẳng phải Dương Văn Long không hề nể mặt Lý Văn Dương à.

Lập tức chỉ có thể bất lực kéo áo đứa con gái nóng tính của mình bảo nó ngồi xuống.

Lý Văn Dương và Lưu Mãnh thì bình tính nhìn khung cảnh trước mặt.

Chỉ có Lý Văn Dương là hơi sốt ruột.

“Mẹ nó, dù sao hôm nay Trần Hạo cũng được xem như chủ nhà, sao lại không dám hó hé gì vậy? Thế thì căn cứ theo kế hoạch ban đầu, phương án chỉ cần Trần Hạo lên tiếng thì đánh Trần Hạo một trận bị bỏ mất rồi! Mẹ nó hèn quá vậy!” Mà Trần Hạo cũng thầm nghĩ: “Bình thường ấy, Lý Văn Dương và Lưu Mãnh là người thích chơi nổi, bây giờ hẳn là họ nên ra oai làm màu chứ, mình đâu cần phải giành họ ra mặt xử lý chuyện này đâu! Nhưng không ngờ hai người họ không hó hé tiếng nào, sợ rồi sao?” Cho nên anh cũng không nhúc nhích.

“Được? Mẹ nó không nói gì đúng không? Thế thì đừng trách tôi không khách sáo nhé!” Dương Văn Long lắc lắc cổ, phát ra tiếng kêu.

“Rầm!” Bông dưng lúc này, Triệu Kiệt chợt đập bàn.

“Để tôi xem thử các người dám không, có luật pháp nữa hay không? Tuyết Tinh, chúng ta báo cảnh sát đi!” Triệu Kiệt cầm túi, lạnh lùng nhìn bọn họ.

Làm Vương Tuyết Tinh cảm thấy Triệu Kiệt càng đẹp trai hơn.

Mà thấy ánh mắt nhìn Triệu Kiệt sùng bái của Vương Tuyết Tinh.

Lưu Mãnh sốt ruột thay Lý Văn Dương.

Giống như đang nói: “Cậu nhìn đi, để Triệu Kiệt phỗng tay trên rồi!” Mà Lý Văn Dương thì chỉ khẽ cười gượng: “Phỗng tay trên? Ha ha, bây giờ cứ để đám Triệu Kiệt, Trân Hạo ra mặt trước đi, không ai ra mặt mới là không được đấy!” Giờ phút này Triệu Kiệt như một người anh hùng, quay đầu an ủi Giang Tuyết Tinh yên tâm đi, mọi thứ đã có anh đây rồi.

Mà sau khi Giang Tuyết Tinh gật đầu thì lấy điện thoại ra báo cảnh sát.

“Mẹ kiếp! Không thèm nể mặt à, các anh em, đánh cho tao!” Dương Văn Long quýnh lên, nhặt một chiếc ghế đẩu bên cạnh ném về phía Triệu Kiệt.

Trong lúc đánh nhau, tất nhiên sẽ có người giựt điện thoại của Giang Tuyết Tinh đập nát.

Làm Giang Tuyết Tinh sợ xanh mặt, dựa thẳng vào người Lý Văn Dương.

Còn Triệu Kiệt thì đã bị người ta ấn xuống đất đánh, đánh rất tàn nhãn.

“Đừng đánh nữa mà, đừng đánh nữa, phải làm sao đây!” Lâm Tiểu Phượng sốt ruột muốn khóc.

Mà Lý Văn Dương thì thấy Hứa Hinh và Giang Tuyết Tinh đã đúng như dự đoán của mình rồi nhưng nhìn Trần Hạo vẫn chưa hề ra tay, thầm máng một câu, nghĩ chỉ có thể đợi lát nữa tìm người xử cậu ta, giờ phút này.

Lại có tiếng đập bàn.

Chỉ thấy Lý Văn Dương đút tay và túi, nheo mắt, cúi nhẹ đầu lạnh lùng nói: “Mọi người dừng tay ngay cho tôi!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK