Mục lục
Mở Mắt Thấy Thần Tài
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 256 “Phó Giám đốc Đường, chị cũng thật là, hiếm khi Phó Giám đốc Lâm mới được vui vẻ như vậy, chị đừng đả kích chị ta. Cho dù là Tổng giám đốc ngân hàng cũng chưa chắc có thể hoàn thành chỉ tiêu lớn như vậy chứ đừng nói chi tới Phó Giám đốc Lâm” Một người phụ nữ có quan hệ tốt với Đường Lan lên tiếng châm chọc giúp bà ta.

Đường an đắc đàng veifẾnó ịa hoc. LỄ, nào có bản lĩnh lớn như vậy!” Lâm Tiểu Phượng chỉ mỉm cười không nói gì.

Đúng lúc này.

“Chào Tổng giám đốc!” “Xin chào Tổng giám đốc!” Một người trung niên mồ hôi đầm đìa chạy vào văn phòng.

Một đám nhân viên nhao nhao đứng dậy chào.

“Tổng giám đốc Chu, có chuyện gì vậy? Xem ông vội vã chưa kìa!” Nhờ chồng nên Đường Lan cũng khá có thể diện trước mặt Tổng giám đốc Chu.

Nhưng lúc này Tổng giám đốc Chu không nhìn bà ta, như thể không nghe thấy bà ta nói chuyện.

Ông ta đi thẳng tới trước mặt Lâm Tiểu Phượng.

“Tiểu Lâm, lần này cô đã lập công lớn cho ngân hàng chúng ta rồi đó, tôi không biết phải cảm ơn cô thế nào cho thỏa!” Dễ nhận thấy Tổng giám đốc Chu cực kỳ kích động.

“Tổng giám đốc Chu, sao thế ạ?” Lâm Tiểu Phượng đã nghĩ ra điều gì đó nhưng vân lên tiếng hỏi.

“Ha ha, trước đây tôi nằm mơ cũng muốn hợp tác với Tập đoàn Thương mại Kim Lăng, à không, bây giờ là Tập đoàn Thương mại Mộng Tưởng, nhưng cuối cùng tôi không đủ đẳng cấp để lôi kéo bọn họ hợp tác, dù là một công ty con trực thuộc tập đoàn cũng không lôi kéo được!” “Kết quả, cô vừa ra tay đã bát được hơn ba mươi công ty gia đình của bọn họ và hơn sáu mươi đơn đặt hàng hợp tác đầu tư từ bọn họ, hơn nữa con số này vẫn còn tăng.

Tôi… Tôi không biết phải làm thế nào mới tốt!” Có thể thấy Tổng giám đốc mừng rỡ cỡ nào.

Khỏi nói đến Tổng giám đốc Chu, lúc này ngay cả Lâm Tiểu Phượng cũng giật mình nữa là.

Bà ta nghĩ rằng chắc sẽ có một hai công ty nể mặt Trần Hạo, nhưng không ngờ có những hơn ba mươi công ty trực thuộc và hơn sáu mươi đơn đặt hàng hợp tác đầu tư? Trời ơi! Chắc là lần này mình không chỉ đơn giản làm giám đốc đâu nhỉ? “Ha ha, hôm nay tôi đến để thông báo cho cô biết rằng ngày mai chúng ta sẽ chính thức ký hợp đồng với bọn họ, vì vậy cô phải đi cùng tôi. Tuy nhiên, thân phận Phó Giám đốc của cô không được thích hợp cho lắm, do đó tôi đã báo lên cấp trên, hôm nay thăng chức cho cô lên làm Phó Tổng giám đốc dự bị. Đúng lúc tháng sau lão Lưu về hưu, cô sẽ được bổ nhiệm! Thế thì tháng sau vị trí Giám đốc phải bỏ trống rồi. Thế này nhé, cô cứ kiêm hai chức vụ trước đã, cực khổ một chút vậy!” Tổng giám đốc Chu nói tiếp: “Được rồi, cô viết đơn xin kiêm chức Phó Tổng giám đốc và Giám đốc đi, lát nữa tôi sẽ xét duyệt cho côi” “Tôi… tôi biết rồi thưa Tổng giám đốc Chu, cảm ơn sự tín nhiệm của ông!” Lâm Tiểu Phượng kích động đến nỗi suýt bật khóc.

Thậm chí sau khi Tổng giám đốc Chu đi khỏi, bà ta không biết mình nên làm gì nữa.

Choang! Mà lúc này, Đường Lan không cầm chắc cái cốc trong tay làm nó rơi xuống đất vỡ tan tành.

Bà ta đờ ra như gõ.

“Sao có thể chứ? Sao có thể thế được?” Bà ta lẩm bẩm trong trạng thái khó tin.

Thử nghĩ mà xem, vốn dĩ bạn có ưu thế hơn đối thủ cạnh tranh một mất một còn của mình về mọi mặt.

Nhưng kết quả là đấu cả ngày trời, người ta bỗng dưng được thăng chức, một bước lên trời, chỉ trong nháy mắt bạn và người ta đã không cùng cấp bậc, vậy thì trong lòng bạn có cảm giác gì? “Chúc mừng Phó Giám… À không, chúc mừng Phó Tổng giám đốc Lâm!” Tất cả mọi người trong văn phòng đều võ tay vang dội.

Lâm Tiểu Phượng nhìn Đường Lan với nụ cười đắc ý.

Sau đó, bà ta tìm một dãy số gọi đi: “Trần Hạo, thật sự cảm ơn cậu về chuyện này. Người bạn họ Kim của cậu có thể diện thật đó! Bây giờ tôi đã lên chức Phó Tổng giám đốc ngân hàng rồi. Trần Hạo, đợi khi nào cậu có thời gian, tôi và Hứa Hinh lại mời cậu ăn mời! Cậu nhất định phải tới nhé Trân Hạo!” Lâm Tiểu Phượng nói rất to để người nào đó nghe thấy.

“Được, cô Lâm” Trần Hạo ở bên kia gật đầu.

Sau khi trò truyện vài câu, Lâm Tiểu Phượng cúp máy.

“Bà… bà gọi điện cho ai thế? Bà bảo ai giúp bà cơ?” Sắc mặt Đường Lan tái mét.

“Trần Hạo đó, bà quen cậu ấy hơn tôi mà. Mọi người có biết Trần Hạo là ai không? Chính là cậu nhóc rút sáu trăm nghìn tiền mặt mà chúng ta bàn luận ngày hôm qua đó. Hiện giờ cậu ấy là bạn tốt của con gái tôi, đối xử với con bé tốt lắm” Nhân viên trong văn phòng đều là người quen, vì vậy Lâm Tiểu Phượng nói chuyện không kiêng dè gì.

“Wow! Rể hiền đó!” Ai nấy đều hâm mộ.

“Bà… bà nói bậy, Trần Hạo làm gì có bản lĩnh lớn như vậy! Bà đang nói linh tinh!” Đường Lan hét lên.

Những lời này như từng chiếc gai nhọn đâm vào trái tim bà ta.

“Ha ha, xem như tôi nói bậy đi. Được được được, tôi nói bậy được chưa!” Lâm Tiểu Phượng cười vui vẻ.

Mà Đường Lan thì vô cùng khó chịu uất nghẹn.

Một người hơn bốn mươi tuổi, thấy cả danh và lợi đều bị đối thủ cạnh tranh giành mất, hơn nữa còn là tên Trần Hạo bị mình xem như chó chết chủ ban cho.

Các cảm xúc hối hận, chán nản, ghen ty cùng dấy lên trong lòng, bà ta bật khóc.

Lại nói tới Trần Hạo.

Lúc này anh đang ở khách sạn nhận một cuộc điện thoại.

Là Lý Chấn Quốc gọi tới.

“Cậu Trần, tôi muốn nói với cậu hai việc ” Lý Chấn Quốc nói.

“Tổng giám đốc Lý, anh nói đi” “Việc thứ nhất là tiến độ chuyện miếng ngọc bội kia của cậu. Lão Hứa đã nghiên cứu ra được một số manh mối, tôi lại tìm thêm vài bậc thầy giúp ông ấy làm xác nhận cuối cùng, tin rằng trong một hai ngày tới sẽ có kết quả.

Trước mắt chỉ phỏng đoán chất liệu ngọc bội có xuất xứ từ tây naml” Lý Chấn Quốc trình bày.

“Tây nam… Được, vậy thì chờ kết quả cuối cùng. Việc thứ hai thì sao?” Trần Hạo rất vui khi nghe thấy sự việc có manh mối.

“Việc thứ hai là muốn hỏi xem tối nay cậu có rảnh không. Ha ha, các vị lãnh đạo rất coi trọng chuyện chúng ta đầu tư vào huyện Bình An lần này cùng với việc phát triển thành phố Kim Lăng, vì vậy chiều nay muốn tới thị sát. Tối nay tôi mở một bữa tiệc, nếu cậu có thể tới thì tỏ rõ chúng ta cũng tôn trọng lãnh đạo!” “Vâng vâng, có những ai tới? Em rảnh!” Trần Hạo hỏi.

“Cục trưởng Hoàng Vĩ Dân và Phó Thị trưởng thành phố Kim Lăng cùng các vị quan chức lớn của huyện Bình An đều đến cải!” “Ok, vậy buổi tối em sẽ đến sớm chút.” Trần Hạo đáp.

Anh xem giờ, gần bốn giờ rồi.

Chuẩn bị tới đó trước giờ hẹn thôi.

Lúc này Trần hạo chợt nhớ ra tối nay đã hẹn Lý Tiếu đi ăn.

Không đi được thì phải gọi điện báo với anh ấy một tiếng.

Nhưng anh gọi mãi mà không ai bắt máy.

Chuyện gì thế nhỉ? Trần Hạo lại gọi cho Tô Đình.

Sau hai lần gọi đi, cuối cùng Tô Đình cũng bắt máy.

Nhưng sau khi điện thoại kết nối, Trần Hạo cảm thấy có điểm bất thường.

Bởi vì bên Lý Tiếu rất ồn ào, hình như có người đang mắng chửi.

Thỉnh thoảng còn truyền tới tiếng mắng của Lý Tiếu.

Giọng nói Tô Đình cũng lộ vẻ lo lắng.

“Trần Hạo!” “Tô Đình, sao thế? Bên ấy xảy ra chuyện gì vậy?” Tô Đình thoáng khựng lại: “Có người đến tiệm chúng tôi đập phá, Lý Tiếu muốn đánh nhau với bọn họ. Bây giờ đám người này đang ở cửa tiệm” “Hả?” Trần Hạo bật dậy khỏi ghế sô pha.

“Chờ đó, tôi đến ngay!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK