Mục lục
Mở Mắt Thấy Thần Tài
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 237 “Cô Trần?” Một cô gái khoảng hai mươi bốn, hai mươi lăm tuổi bước đến.

Nhìn Trần Lâm cung kính nói.

Mà Trần Lâm thì vừa nhìn thấy cô ấy, tất nhiên phải vờ như không quen rồi.

Cô ta là ai? Chẳng phải là quản lý nghiệp vụ Vương Tiểu Chương của dịch vụ đã cho mình thuê chiếc xe này sao? “Ừ ừ, cô có việc gì à? Nếu có thì đợi tôi về rồi nhản tin Wechat cho cô! Bây giờ tôi không tiện!” Mặt Trần Lâm trắng bệch.

Trời ơi, sao lại trùng hợp như vậy chứ.

Lại đụng phải quản lý cho thuê xe.

Thế thì lát nữa sẽ bị lộ ngay, mình và Đinh Hạo mới vừa quay lại với nhau xong.

“Không sao đâu cô Trần, tôi chỉ nói với cô vài câu là được. Bởi vì lúc cô thuê chiếc xe này, tôi không chú ý thời gian nên đã viết là ngày mai giao xe nhưng tôi đã nhớ nhầm. Cô phải giao xe trước bốn giờ chiều nay vì chúng tôi phải giao xe cho khách trước năm giờ! Thật sự rất xin lôi, là sai sót của chúng tôi! Vốn dĩ tôi cũng định đợi lát nữa sẽ gọi điện thoại cho cô!” Vương Tiểu Chương cười.

Sau đó vẫy tay với Trần Lâm rồi rời đi.

What? Mà Đinh Hạo và Lý Thi Hàm nghe xong thì ngơ ngác.

“Trần Lâm, thuê xe? Chuyện gì đang xảy ra vậy?” Đinh Hạo hơi chưa kịp phản ứng.

“Hả? Tớ…. Tớ cũng không rõ nữal” Trần Lâm không biết nên nói thế nào.

Hoàn toàn ngơ ngác.

“Hừ, tôi biết rồi, Trần Lâm, chiếc xe này do cậu thuê đúng không? Cậu cố ý thuê nó để lừa Đinh Hạo đúng không? Chãc chan là vậy!” Lý Thi Hàm nói.

Đinh Hạo nhìn về phía Trần Lâm: “Lâm Lâm, có phải Thi Hàm nói đúng rồi không?” Trần Lâm không biết nên trả lời thế nào.

Rối rắm không biết làm sao.

Thấy Trần Hạo đi vệ sinh về rồi.

Bỗng nhiên, Trần Lâm nảy ra một ý nghĩ.

Xoay ngưởi chạy về phía Trần Hạo.

“Trần Hạo, cậu qua đây, tôi nói cậu nghe chuyện này!” Trần Lâm bắt lấy tay Trần Hạo, thì thâm: “Xong rồi xong rồi, Đinh Hạo đã biết chuyện thuê xe rồi, bây giờ cậu gánh chuyện này nhé, nói cậu là người thuê xe, cậu lừa tôi, cậu làm vậy được không? Xin cậu đó, giúp tôi lần này đi!” Trần Hạo cũng ngơ ngác, chuyện gì xảy ra vậy? Mà hiện tại thì Đinh Hạo và Lý Thi Hàm đã bước về phía Trần Hạo.

“Đồ khốn nạn Trần Hạo!!! Thì ra cậu lừa tôi? Xe này do cậu thuê xong rồi mang ra tán tôi đúng không? Cơ bản không phải xe của cậu!” Trân Lâm chợt hét lên.

“Chuyện gì xảy ra vậy? Đây là xe của tôi mà?” Trần Hạo nói.

“Hừ, Trần Hạo cậu đừng mạnh miệng nữa, đúng là không ngờ, cậu lại dùng thủ đoạn bỉ ổi như vậy để lừa Trần Lâm, hơn nữa còn suýt chút nữa là thuận lợi. Tất nhiên, cũng suýt chút nữa làm tôi và Thi Hàm chia tay thật!” Đinh Hạo cười khinh nói.

“Bây giờ cậu đã biết rồi chứ, ai mới là người tốt với cậu thật sự. Có vài cô gái, thấy người ta có tiền là dính vào người ta, kết quả bị người ta chơi một vố, bây giờ cậu đã thấy rõ chưa?” Lý Thi Hàm nhìn Đinh Hạo nói.

“Đinh Hạo, ban nãy cậu đã nói là sẽ đối xử tốt với tớ mài” Trần Lâm khóc ròng.

“Hừ, Lâm Lâm, tớ khuyên cậu nên tỉnh táo lại đi, vì thằng nghèo này mà hôm nay suýt chút tớ đã chia tay với Thi Hàm. Đúng là, vốn dĩ trưa nay chúng tớ đã hẹn sẽ tham gia tiệc sinh nhật của cô Cả nhà họ Lâm, suýt chút là cạch mặt chia tay rồi, đúng là!” Đinh Hạo liếc Trân Lâm và Trân Hạo một cái rôi kéo tay Lý Thi Hàm, muốn đi về phía khách sạn Kim Lăng.

Hôm nay là sinh nhật của cô Cả nhà họ Lâm, tất nhiên Đinh Hạo phải đến sớm, hết cách nên sang quán ngồi uống cà phê trước.

Kết quả lại xảy ra vở kịch này đây, haiz! Còn về Trần Lâm, giá trị con người Trần Hạo bị giảm nên giá trị con người của Trần Lâm cũng bị giảm theo.

“Đúng rồi Trần Hạo, chẳng phải cậu trúng số à? Ha ha ha, sao lại không đến khách sạn cao cấp Kim Lăng ngồi chơi! Chúng tôi có vé này!” Đinh Hạo cười mỉa mai Trần Hạo rồi vui vẻ đưa Lý Thi Hàm đi.

Còn Trần Lâm thì ngồi xổm xuống đất khóc nấc lên.

“Hả, cậu Trần! Sao cậu lại ở đây?” Bỗng dưng lúc này, một giọng nói vang lên.

Sau đó có một người đàn ông trung niên mặc tây trang mang giày da chạy về phía Trần Hạo.

“Chú là?” Trần Hạo thấy hơi quen nhưng hơi không nhớ nổi người này là ai.

“Hì hì, cậu Trần, cậu không biết tôi là chuyện bình thường mà, nhưng tôi có biết cậu. Lần trước trong đại hội chào mừng cậu ở huyện Bình An, tôi cũng ở đó, lúc ấy đã được chứng kiến phong thái của cậu. Tôi tên Vương Bưu, là người mới được Tổng giám đốc Lý tuyển vào tập đoàn, đảm nhiệm chức Giám đốc kế hoạch.

Hôm nay cậu cũng tham gia tiệc sinh nhật của cô Lâm ạ?” Người đàn ông trung niên căng thẳng xoa tay cười.

Mà Trần Lâm thì không còn khóc nữa, đang ngơ ngác nhìn cảnh tượng trước mặt.

Ngay cả Đinh Hạo và Lý Thi Hàm đang chuẩn bị bước vào khách sạn cũng mơ màng.

“À à, chào Giám đốc Vương, chú là người lên kế hoạch cho buổi tiệc sinh nhật này à?” Trần Hạo hơi không rõ chuyện gì đang xảy ra, cô Lâm nào đây? Sao người trong tập đoàn của mình lại lên kế hoạch cho cô ta? “Khụ khụ, tất nhiên rồi, hôm nay là sinh nhật của cô Lâm Y Y, là người dưới trướng tập đoàn nên tất nhiên tôi phải hỗ trợ lên kế hoạch rồi ạ! Hôm nay có rất nhiều ông chủ trong phố thương mại Kim Lăng cũng đến. Chẳng phải nửa cuối năm mọi người đều dọn đến phố thương mại núi Vân Mông hay sao, cho nên cũng xem như là bữa tiệc chia tay!” Vương Bưu giải thích.

“Thì ra là vậy!” Trần Hạo thấy cực kỳ khó chịu.

Lâm Y Y và mình cũng được xem như bạn bè, sao lại không mời mình tham gia tiệc sinh nhật? “Giám đốc Vương, chú quen Trần Hạo hả?” Trần Lâm tròn mắt hỏi.

Bây giờ cô ta lại nhìn ánh mắt của Đinh Hạo.

Sao lại có cảm giác mình đã lật ngược thế cờ vậy nhỉ? Chẳng lẽ đây là cứu cánh mà cô bạn thân Ngụy Tuyết đã sắp xếp cho mình.

Dù sao Ngụy Tuyết vân đang ngồi gần đó quan sát mà, chỉ là không lên sân khấu thôi.

Càng nghĩ, Trần Lâm càng cảm thấy chắc chắn là vậy.

“Tất nhiên là tôi biết cậu Trần rồi, cho dù không biết cậu Trần thì tôi cũng phải biết xe cậu Trần chứ, ha ha!” Giám đốc Vương chỉ vào chiếc Benz G5001 Làm hay lãm! Trần Lâm thầm nghĩ, đúng là chị em thân thiết của mình ra tay.

Tìm đâu ra người này vậy, nhưng mà tuyệt thật đó! Mà Trần Hạo thì ban nãy còn mới vừa bị Đinh Hạo và Lý Thi Hàm mỉa mai.

Giờ phút này, nếu đi một mình thì khó mà ăn nói với Trần Lâm.

Thêm một lý do khác là lòng anh cũng cảm thấy khó chịu.

Thầm nghĩ nếu đã là sinh nhật của Lâm Y Y thì mình vào xem thử, tiện thể làm Đinh Hạo này mất mặt, để anh ta đừng ra oai nữa! Anh bèn nói với Giám đốc Vương: “Giám đốc Vương, thế chú đưa tôi hai vé đi, hôm nay tôi không mang!” “Hả? Vâng vâng cậu Trần!” Giám đốc Vương gật đầu.

Mà Trần Lâm thì nháy mắt ra hiệu, nhắc nhở Trần Hạo đã có chuyển biến tốt thì lui binh thôi. Đây là sinh nhật của cô Cả nhà họ Lâm, diễn viên quần chúng nào có vé vào cửa.

Nhưng lúc thấy Giám đốc Vương lấy ra, Trần Lâm kinh hãi.

Đinh Hạo và Lý Thi Hàm cũng kinh ngạc.

Mà Trần Hạo không quan tâm đến những chuyện khác, ôm luôn Trần Lâm vào lòng: “Đi thôi, hôm nay anh đưa cưng tham dự tiệc sinh nhật!” Trần Lâm thì, chợt bị Trần Hạo ôm vào lòng, cũng hơi mơ màng, ôm eo Trần Hạo.

Bước vào khách sạn trong ánh mắt ghen tị của Đinh Hạo.

“Mẹ nó, sao Trần Hạo được nể mặt quá vậy!” Đinh Hạo thầm ghen ghét.

Nhưng vân đi vào theo…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK