Mục lục
Mở Mắt Thấy Thần Tài
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 315 : Không thể rời đi .

“ Cái gì ? Là chị Âu Dương Như ? ” Long Thiệu Vân sủng sốt .

“ Đúng vậy ! ”

Sau đó Nguy Mộng Kiều đem mọi chuyện nói rõ . Mà cái cô Âu Dường này , bây giờ cũng đã tỉnh rượu , vẻ mặt oán hận nhìn Trần Hạo .

Vừa rồi tuy cô mơ mơ màng màng , nhưng vẫn biết Trần Hạo cũng với em họ đỡ mình vào đây . Sau đó thì có một người tới lột sạch quần áo của mình , không phải Trần Hạo thì còn ai vào đây ? Âu Dương Như khóe mắt ướt đỏ .

“ Được lắm , tên nhóc này quả là lớn mật . Long gia chúng ta là chỗ thâm giao với Âu Dương gia , mi lại dám giở trò xằng bậy với chị Âu Dương Như , có phải chán sống rồi không ? Có Bắc Kinh Long gia ta ở đây , mi có lợi hại đến đâu cũng phải trả giá thật đắt ! ”

Long Thiệu Vân lạnh lùng nói .

“ Cái gì ? Bắc Kinh long gia à ? Mẹ nó chứ , lớn chuyện rồi nha . Người này xem ra là thiếu gia nhà họ Long Ôi ! “

“ Đúng rồi , cậu Trần Kim Lăng tuy là ghê gớm , nhưng có thể đối chọi với cả Long gia lẫn Âu Dương gia không ? Thật là … ” Một đám người nhao nhao nói chuyện .

“ Đúng vậy anh Thiệu Vân , anh phải thay chị em đòi lại công đạo . Vừa rồi em đến muộn một chút thì chị em đã bị tên cầm thú này làm nhục rồi ! ”

“ Yên tâm , chuyện này nhất định ta phải làm cho ra lẽ ! ” Long Thiệu Vẫn âm thầm cười .

Sau đó giơ chân lên đạp một cái về phía Trần Hạo .

“ Mẹ kiếp , đánh bỏ mẹ hắn cho ta , bất kể là thiếu gia cải có gì . Dám làm nhục người của Âu Dương gia , đánh chết hắn cho ta ! ” Long Thiệu Vân hét lớn .

Vài vệ sĩ lập tức bước tới , chuẩn bị đánh hội đồng Trần Hạo . “ Dừng tay ! ” Đúng lúc này , Tần Nhã hét lên một tiếng . Sau đó nước mắt ròng ròng bước tới .

“ Tần Nhã , sao cậu lại ở đây ? ”

Trần Hạo thấy Tần Nhã , không khỏi ngẩn ra . Mà Tần Nhã lúc này thất vọng nhìn Trần Hạo . Sau đó hướng về phía Long Thiệu Vân nói :

“ Long thiếu gia , anh tha cho cậu ta được không ? Coi như tôi cầu xin anh ! ”

“ Tha cho hắn ? Haha , Tần Nhã , không phải anh không muốn giúp em . Nhưng mà cái loại người này không dạy cho hắn một bài học  thì anh còn mặt mũi nào nhìn chú Âu Dương nữa , em tránh ra một bên ! ” Long Thiệu Vân lạnh lùng nói .

“ Cầu xin anh , tha cho hắn ! ” Tân Nhã khẩn cầu .

Sự việc này Tần Nhã chưa bao giờ nghĩ tới , thời khắc này cô cảm thấy thật là tuyệt vọng . Thử nghĩ xem , người mà bạn một mực yêu quý . Bỗng một ngày nhận ra hắn thật là xấu xa ghê tởm .

Đương nhiên là không chịu nổi . Thế nhưng để cho Trần Hạo bị đánh trước mặt mình , Tần Nhã lại càng không chịu được . Mà Tần Nhã lúc này cũng sắp khóc lớn . Long Thiệu Vân bây giờ mới mỉm cười .

“ Được , nếu em đã nói vậy , lần này anh tha cho hắn . Tuy nhiên người khác muốn dạy dỗ hắn , anh không quản được đâu ! ”

Long Thiệu Vân nói xong , hướng về phía người của mình khoát tay . Đám người kia lúc này mới lui về .

“ Tần Nhã , tôi không có làm chuyện này , cậu phải tin tôi ! “

Mà Trần Hạo , cũng cảm thấy có gì đó không ổn rồi . Làm sao lại trùng hợp đến thế , trong phòng tại sao lại có người ? Hơn nữa sao Long Thiệu Vân lại cũng đúng lúc này chạy tới đây ?

Trần Hạo cảm giác như tất cả chuyện này là đều nhắm vào mình . Nhưng mà tình trạng hiện tại , thật sự là khó mà thanh minh nổi .

 “ Tôi không muốn nghe ! ”

Mà Tần Nhã lúc này hung hăng liếc nhìn Trần Hạo , sau đó đi thẳng xuống dưới .

“ Tần Nhã ! ”

Về phần Long Thiệu Vân , lúc này nháy mắt với một người đang đứng trong góc tối . Hắn có mái tóc rất dài , sắc mặt trắng bệch , toàn thân mặc đồ đen . Sau đó thì mang vệ sĩ đuổi theo Tần Nhã .

Nguy Mộng Kiều hét lên : “ Trần Hạo , hôm nay anh không thể đi . Phải trả lại công đạo cho chị ta ! ”

Một đám người chăn lấy Trần Hạo . Đúng lúc Trần Hạo cũng không biết làm sao . Bỗng từ phía sau lưng , truyền đến một làn khí lạnh . Quay đầu lại , Trần Hạo thấy một người đàn ông tóc dài mặc áo đen đã bước tới . Làm cho Trần Hạo phải phát run . Mà cũng vào lúc này .

“ Tránh đường tránh đường ! ” Một giọng nói già nua vang lên .

“ Hừ , lão già tới đây chen lấn cái gì ? ” Những người đứng xung quanh mắng .

“ Ta tới tìm cháu ta , làm sao ! ” Lão hừ một tiếng . Sau đó lại chen vào bên trong .

Mấy người thấy lão mặc đồ bẩn thỉu , vội vàng tránh xa .

Mà cái người tóc dài kia , lúc này ánh mắt lạnh lùng liếc nhìn lão già nọ , sau đó thu bàn tay của mình lại .

“ Làm cái gì vậy ? Thả cháu ta ra ! ” Ông lão tiến lên đây Nguy Mộng Kiều ra . Trần Hạo nhìn thấy , lão già này chính là kẻ ăn mày quấy rầy mình hôm qua .

“ Cái gì ? Hắn là cháu của lão ? ” Ngụy Mộng Kiều sửng sót .

“ Hừ , không giống sao ? Cháu ngoan , hôm nay ông đi tìm , đám người kia nói cháu không ở đây . Ông còn tưởng cháu bỏ rơi ông một mình đi Tứ Xuyên chứ ! Đi thôi , lát nữa chúng ta cùng đi ! ”

Lão già cũng không đợi Trần Hạo trả lời , trực tiếp kéo tay Trần Hạo đi ra .

“ Không được đi ! ”

Lúc này , người tóc dài nọ ánh mắt lạnh lùng , đi tới nắm bả vai Trần Hạo . Ông lão nọ giơ tay lên đỡ , sau một hồi chỉ thấy người nọ liên tiếp lùi lại đến tận sau tường !

Trong tích tắc , người tóc dài này toát cả mồ hôi , kinh ngạc nhìn lão già .

Trần Hạo cũng lập tức không nói gì , đi theo ông ta ra ngoài .

“ Hắc hắc , cháu ngoan , có sao không ? ”

Ông ta mang Trần Hạo đi thẳng tới một bờ sông trong công viên , lúc này mới dừng lại cười nói .

“ Không sao , cảm ơn … cảm ơn ông nhiều ”

Vừa rồi nếu không có ông ta vào phá rối , có lẽ bản thân mình cũng không đi được ! Cho nên trong lòng cảm thấy biết ơn , lời nói mang theo vài phần cảm kích .

Đồng thời , Trần Hạo cũng rất nghi ngờ . Tại sao mỗi lần mình gặp chuyện , ông ta đều ngơ ngơ ngác ngác xuất hiện sau đó còn gián tiếp cứu giúp mình ? Mà hôm nay làm sao ông ta lại biết mình ở đây ?

Lập tức hỏi : “ Nhân tiện , sao ông lại tìm đến đây ? Không lẽ là theo dõi ta ? ”

Ông lão lúc này khuôn mặt có chút xấu hổ . “ Đúng , hôm nay ta theo dõi cậu một chút . Hôm qua cậu giúp ta như vậy , hôm nay cậu gặp rắc rối sao ta lại ngồi yên được ! ” Lão cười nói , “ Cho nên hôm qua cậu mời ta đi tắm đi ăn tuyệt đối không phải chịu thiệt ! ”

“ Làm sao ông biết tôi gặp rắc rối ? ”

Trần Hạo càng cảm thấy ông già này thật là thần bí .

“ Hừ , đêm qua lúc ta ở gara ngủ , vô tình nghe được người ta thương lượng chuyện hôm nay lại cậu . Sau đó ta chạy đi tìm cậu , quả nhiên là đã mắc bẫy ! ”

Ông lão liền giải thích cho Trần Hạo . Hóa ra , hôm qua ông ta nằm ngủ trong gara xe , tình cờ nghe thấy Long Thiệu Vân gọi điện cho Ngụy Mộng Kiều dàn xếp chuyện hãm hại ngày hôm nay . Quả nhiên là vậy . Không thân không thiết , Nguy Mộng Kiều lại hết sức nhiệt tình mới mình tới đây . Thì ra đã sớm có âm mưu với Long Thiệu Vân .

Thậm chí mỗi đường đi nước bước đều đã có suy tính . Vừa rồi Trần Hạo cũng hơi hơi đoán được sự tình . Chỉ là không ngờ nổi , Nguy Mộng Kiều với mình không thì không oán , tại sao cô ta phải hãm hại mình !

“ Hừ , tên nhóc ngốc nghếch này . Tuy là cậu giàu hơn bọn họ , nhưng lại quá lương thiện , người khác đã muốn hại cậu lại còn cần lý do sao ? ”

Ông lão lắc đầu nhìn Trần Hạo cười . “ Hơn nữa , lần này còn nghiêm trọng hơn cậu nghĩ ! Nếu vừa rồi ta không đến kéo cậu đi , e rằng bây giờ đã bị người ta rút xương lột da rồi ! Cái tên tóc dài đứng sau cậu đã chuẩn bị ra tay rồi đấy ! ”

Ông lão đem những việc nhìn được nói cho Trần Hạo . Mà Trần Hạo nghe xong , hai lòng bàn tay cũng toát mồ hôi lạnh .

Trước đây , mình gặp chuyện phiền phức , xử sự có phần nướng tay , cho nên mọi việc chưa được ổn thỏa . Bây giờ , Trần Hạo đã hiểu những lời chị nói với mình là có ý gì . Bao dung với kẻ thù là tàn nhẫn với bản thân ! Trần Hạo hít một hơi thật sâu , sau đó ánh mắt lạnh lùng đứng lên ….

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK