Chương 47: Chỉ có tôi mới có thể trị khỏi
Tô Thính Ngôn mỉm cười: “Có thể giúp mình một việc, dù kiêu ngạo đến đâu mình cũng sẽ không tức giận.”
Hai người bước vào bên trong.
“Chu tổng, chúng ta lại gặp nhau rồi.”
Bên trong là một người đàn ông đầu bẹp, mái tóc bóng dầu, vừa nhìn liền biết đây chính là một ông chú trung niên không sai.
Tô Thính Ngôn ngầm quan sát ông ta sau đó mỉm cười: “Xin chào!”
“Hừ, tôi biết cô!” ông ta nhìn Tô Thính Ngôn nói: “Cô chính là Tô Thính Ngôn.”
Tô Thính Ngôn tiếp tục mỉm cười nói: “Không ngờ một nhân vật tiểu tốt như tôi, lại có thể được Châu tổng ghi nhớ.”
Châu Đình kiêu ngạo ngồi xuống, quan sát Tô Thính Ngôn, ông cũng biết tình huống khó khăn gần đây của bệnh viện Tô Tè, Tô Thính Ngôn hôm nay đột nhiên xuất hiện ở đây, không chừng có chuyện gì cần sự giúp đỡ của ông, cho nên thái độ của ông cũng tự nhiên trở nên kiêu ngạo hơn.
“Cô muốn gì cứ nói thẳng ra, nhưng tôi phải nói trước Tập đoàn Lâm Vũ từ trước đến nay luôn cùng bệnh viện Tô Tề hợp tác, gần đây Tô Gia xảy ra chuyện lớn như vậy, có rất nhiều chuyện, tôi cũng không thể làm chủ được, cô nếu tìm đến tôi cũng không có tác dụng gì.”
Hiện tại Tô Gia chẳng khác nào chuột chạy ngoài đường, sự ` việc xảy ra đến mức độ này, nội bộ của Tô Gia vẫn đang ngầm giao tranh, chuyện này khiến cho nhiều người chê cười, mọi người đều cảm thấy tương lai của Tô Gia nhất định chẳng khác nào bùn loãng không thê trát tường.
Tô Thính Ngôn vẫn như trước âm thầm quan sát ông, sau đó nói: “Châu tổng, vấn đề này của tôi ông nhất định có thể giúp đỡ được, vài ngày nữa sẽ là tiệc mừng thọ của Tập đoàn Lâm Vũ, tôi cũng muốn đến tham gia.”
Châu Đình vốn dĩ muốn uống một ngụm trà, ly trà trên tay đột nhiên ngừng lại: “Tiệc mừng thọ? Ay dô, khẩu khí của cô cũng thật lớn, cô có biết tiệc mừng thọ này có bao nhiêu người muốn tham dự hay không? Không phải là buổi tiệc tùy tiện bất kỳ ai cũng có thể tham dự đâu, chuyện này, tôi không có khả năng dẫn cô cùng đi đâu.”
Lâm Tích Bạch đứng một bên vội vàng nói: “Châu tổng, ông đừng như vậy, ông cứ suy nghĩ thêm một chút.”
“Được rồi, nếu chỉ vì chuyện này, vậy thì tiễn khách thôi…”
Châu Đình vẫy tay ý muốn rời khỏi.
Tô Thính Ngôn ngay lập tức ngăn ông ta lại.
Châu Đình kinh ngạc ngước nhìn cô: “Này, cô, cô muốn làm gì đây?”
Danh tiếng của vị đại tiểu thư Tô Gia này trước giờ đều không tốt, việc xấu xa gì cũng đều làm qua, nghe nói tính tình rất tệ, chỉ cần nổi giận cũng có thể xông lên đánh người.
Cho nên nhất thời cả đám người xung quanh đều cực kỳ căng thăng.
Tô Thính Ngôn ngược lại mỉm cười dịu dàng, chậm rãi liếc nhìn từ trên xuống dưới ông ta sau đó nói: “Nếu như tôi đoán không sai thì căn bệnh của Châu tổng ngài hiện tại đã nghiêm trọng đến mức bác sĩ cũng không có cách nào trị khỏi; đôi chân này của ông, sáng sớm mỗi khi thức dậy, mỗi bước chân đều cảm thấy nhói đau.”
Khuôn mặt Châu Đình lập tức cứng đò, kinh ngạc nhìn cô: “Cô, cô như thế nào lại biết được, cô cho người điều tra tôi?”
Tô Thính Ngôn cầm cổ tay ông, bắt đầu bắt mạch.
Lúc này, Lâm Tích Bạch đứng một bên mỉm cười: “Châu tổng, Thính Ngôn biết rất nhiều thứ, cô ấy có cần phải điều tra ông hay không? Chỉ cần vừa nhìn thấy ông, trong lòng cô tự nhiên rõ ràng mọi chuyện, không có gì che giấu được cô ấy đâu.”
“Cái gì?” Châu Đình cảm thấy kinh ngạc, âm thầm đánh giá cô.
Tô Thính Ngôn buông cổ tay ông ta sau đó nói: “Tôi có phương pháp trị khỏi căn bệnh này của ông, khi quay về sẽ ghi cho ông một đơn thuốc, ông chỉ cần dựa theo phương pháp của tôi điều trị, vài ngày sau tự khắc thấy hiệu quả, chỉ cần tiếp tục điều trị trong thời gian nữa tháng, tóc của ông sẽ không còn bóng dầu như vậy nữa, bàn chân cũng sẽ không xuất hiện dấu hiệu nhói đau, ngoài ra…khát vọng muốn sinh con thứ của ông, cũng có khả năng thực hiện…”
Châu Đình không tin được nhìn cô: “Cô làm sao lại…”
Những điều này, ông chỉ đến khám tại bệnh viện tư nhân trong nhà, còn có vợ ông cũng đã từng oán trách qua chuyện này.
Nhưng các bác sĩ cũng đã nói rõ, thân thể của ông không ổn, dược liệu không cách nào trị được, nếu muốn mang thai sinh con trai, căn bản là chuyện không thể nào.
Hiện tại lại nhảy ra một đứa con gái, căn bản không quen biết với ông ta, tại sao ngay từ lần đầu gặp mặt, liền có thể nói chính xác những căn bệnh tiềm ẩn của ông.
Tô Thính Ngôn nói tiếp: “Ông đừng nhìn tôi như vậy, tôi chỉ ngửi mùi hương trên cơ thể ông, sau đó phán đoán xem ông hiện tại đang uống những vị thuốc nào, dùng phương pháp nào để xoa bóp bàn chân, sau đó thông qua hành động cũng như lời nói của ông mà suy đoán ra tình hình bệnh trạng; ông có thể không tin, nhưng tôi hiện tại nói cho ông biết một chuyện; hiện tại chỉ có phương thuốc của tôi mới có thể giúp được ông, ông có thể thử, nếu như có hiệu quả, sau đó có thể đến tìm tôi.”
Tô Thính Ngôn vươn tay lấy tờ khăn giấy trên bàn, tùy tiện viết ra số điện thoại của bản thân.