Chương 373:
Hai người bọn họ góp hết tài sản chung với nhau, cũng không đủ tiền trả.
Cuối cùng thì hai người vẫn là vay mượn chỗ này chỗ kia đề lắp đây, bị người. phục vụ kia nhìn chằm chăm gần nửa ngày trời, mới có thể rời đi.
“Tô Thính Ngôn này, được lắm, cô ta đã cứng đâu như vậy, ngày mai tôi sẽ cho cô ta ăn vài quả tốt.”
Lúc Cô Tử Huyên đi ra ngoài, khi cô coi video giám sát kia đã không nhịn được mà cười ha hả, nói với Tô Thính Ngôn: “Nhìn hai người họ như thế làm tôi buồn cười chêt mát, bộ dáng lúc trả tiền kia của bọn họ, thật sự là quá mắc cười.”
Tô Thính Ngôn nói: “Đó là do tự bọn chương 280: Nhục Nhã họ nhất quyết gọi nhiều đồ ăn như thê, quá lãng phí.”
– Cố Tử Huyên lúc này lại có chút lo lắng: “Nhưng mà làm sao bây giờ, cuộc đâu thâu ngày mai của chúng ta phỏng chừng sẽ rât khó khăn, đều là do tôi, tôi đã không có chuẩn bị kỹ càng, bị hai người bọn họ lửa một vố rihư vậy mà còn tin, hại chúng ta bây giờ rơi vào tình cảnh tiền thoái lưỡng nan như thế này.”
Tô Thính Ngôn nói: “Đừng lo lắng, để ý xem còn có ai khác có thê giúp đỡ được không .”
Tô Thính Ngôn nghĩ đến đây bỗng nhiên nhớ tới một người.
Ninh Ly…
Ngày hôm sau, Tô Thính Ngôn đã tới hội trường.
Cố Lâm nhìn Tô Thính Ngôn với biểu cảm chết chóc.
Tô Thính Ngôn mỉm cười: “Ngày hôm qua cậu ngủ ngon không? “
Ngon thế nào cho được? Ăn một bữa cơm đến mức táng gia bại sản, ai mà ngủ cho được?
hờn â 280: Nhục Nhã .Cố Lâm trừng mắt nhìn Tô Thính Ngôn: “Hôm nay cô còn tới đây để làm gì?Cô cũng không cần phải tới đây đề trải nghiệm hội trường đâu, tôi khuyên cô vẫn nên trở về đi, thay vì lãng phí thời gian ở đậy không bằng xem xem có thê thu hôi lại vôn tránh tồn thất được bao nhiêu.”
Tô Thính Ngôn cười: “Không ‹ đến phút ‹ cuối cùng thì làm sao biết ai bạn ai thắng như thế nào.
“Câu đó không phải dùng ở nơi nào cũng đúng.” Cô Lâm liệc mắt coi thường cô.
“Không sao cả.” Tô Thính Ngôn vẫn tìm một chỗ ngồi xuống.
sGỐ nh _ Cố Lâm vốn dĩ muốn mắng người, nhưng sau khi suy nghĩ lại, cậu ta đi tìm một chỗ ngồi ở gân đó.
Sau khi đấu thầu bắt đầu, mọi người lần lượt bước lên sân khẩu.
Cố Lâm nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Tô Thính Ngôn ở bên kia, trong lòng thầm nghĩ, cô cứ việc giả bộ đi, để xem cô có thể giả bộ tới khi nào.
“Nhưng mà cũng. phải thôi, lúc này không phòng má giả làm người mập, thì còn có thê làm gì được nữa.
Loại người này chính là đến chết vẫn còn sĩ diện, so với mấy cái khác thì mặt mũi quan trọng hơn, nhưng trong lòng bây giờ chắc chắn đã nghẹn tới mức muôn chết.
Xứng đáng thôi, đây là linh là hậu uả của việc sĩ diện sẽ không chịu cúi âu.
Cậu ta hừ một tiếng: “Cô có thấy không, những người ở đây đêu vô cùng có khí phách và hăng hái, chậc, đáng tiếc là lần này cô không thế trúng thầu rồi.”