Mục lục
Tổng giám đốc Cưng Chiều Cô Vợ Lưu Manh - Tô Thính Ngôn (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 329:

 

Tô Thính Ngôn hừ lạnh: “Mới 17 tuổi, đã ác độc như vậy rồi.”

 

Văn Anh vừa nhìn tháy, thật sự đã điêu tra ra được.

 

” Vậy hiện tại làm sao bây giờ?”

 

“Nếu tra được, tất nhiên muốn đi hỏi một chút, bán video cho ai.”

 

Tô Thính Ngôn trực tiếp mặc quần áo đi ra ngoài.

 

Văn Anh đi theo ở phía sau, muốn đi cùng nhau.

 

Tô Thính Ngôn nói: ” Cậu đừng đi theo, lúc này mà đi ra ngoài, b†người nhận ra là không tốt.”

 

Văn Anh lúc này thật ra có chút hồi hận, chính mình cậy mạnh làm minh tinh làm gì không biết, hiện tại ra ngoài cũng phiên phức như vậy. Tô Thính Ngôn mang theo Lâm Tích Bạch cùng đi. Con nhóc kia giống.

 

như còn nghĩ không ai biết việc này, nửa đêm đứng hút thuốc bên đường với bạn bè. Giỗng như không chút nào đề ý tới, bởi vì hành động của nó, hiện tại một phía đang bị bạo lực mạng. Lúc Tô Thính Ngôn tới gân, còn có thể nghe được vài người đang nói chuyện bên kia.

 

” Hiện tại mày nổi tiếng rồi, rất nhiều người đang giúp mày mắng Văn Anh đây.

 

” Xứng đáng, dám đụng tới tao, hừ, tao phải cho nó biết tay, minh tỉnh cái gì, trong mắt tao chả là cái quái gì.”

 

“Lợi hại, hiện nại Văn Anh có lẽ đã sợ chết mày rồi.”

 

“Chả thế.”

 

Tô Thính Ngôn hừ một chút.

 

” Nhóc con, Văn Anh có sợ nhóc không chị không biết, nhưng mà, chị không những không sợ nhóc, chị còn tìm được nhóc đâu.”

 

Nghe được giọng nói bỗng nhiên cắm vào tới, mây đứa nhóc kia hoảng sợ.

 

Ngẵng đầu thấy được Tô Thính Ngôn, lập tức lại phản ứng lại: ” Được đấy, cô được đấy, cô xâm phạm riêng tư của người khác, tôi muốn lên mạng tố cáo cô.”

 

” Cô nhóc, chị nhìn nhóc chưa hiệu chuyện đòi, cho nhóc một cơ hội, tự mình nói. cho chị, đem video bán cho ai, chị điều tra được người này xong sẽ không đụng chạm đền nhóc.”

 

“Ha.” Con bé nhìn Tô Thính Ngôn, hiểu ra: “Được đấy, thì ra là cô đến cầu xin tôi hả? Được đầy, cô câu xin tôi, tôi sẽ nói cho cô.”

 

Tô Thính Ngôn cười cười, cúi đầu lắc lắc đâu. Một bên Lâm Tích Bạch nói: “Thật không biết nên nói con nhóc ngây thơ hay là ngốc.”

 

“Thôi, rốt cuộc còn nhỏ, không hiểu chuyện.”

 

Tô Thính Ngôn nhìn đứa bé kia, tắm tắc lắc đầu.

 

“Nhưng mà lúc tôi bằng tuổi con bé, hiệu chuyện hơn nó nhiêu.”

 

“Tôi cũng vậy.”

 

“Này, các người đang nói vô nghĩa cái gì đây?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK