Chương 291:
Lâm Nhứ ở bên kia đã nhìn thấy bên này trao đôi thông tin liên lạc. nên không thể không tiền lại gần.’ “Hai người đang làm gì đấy?”
Cố Nam Đình trực tiếp xua tay “Đang đào góc tường, haha.”
Đôi mắt Lâm Nhứ trở nên u ám.
Có Nam Đình chịu không nỗi, không nói nên lời “Không có làm gì hết tôi chỉ vừa trao đôi thông tin liên lạc. Sau này cân nói chuyện về công việc”
Tô Thính Ngôn cũng bĩu môi, bước nhanh nói “Đi nào, chúng ta đi trước.
Cô lôi Lâm Nhứ đi, Cố Nam Đình cũng lắc đâu đi theo sau.
Đoàn của bọn họ đã chuẩn bị xuất phát.
Tô Thính Ngôn và Lâm Nhứ đi cùng nhau, mang theo Cô Chân Chân.
Đoàn bác gái quả thật xứng với cái tên, vừa đên sân bay đã thây một đám người toàn là bác gái đại Sạn một người trẻ tuổi cũng không có .
Có Chân Chân nhìn hai người nhưng thật ra trong lòng: rất vui vẻ” Để hai.
đứa các con đi với ta, thật sự là…
Lâm Nhứ cười nói:”Nên đi. ˆ “Ta chưa từng đi du lịch. Lần đầu tiên đi ta sẽ nhớ đường. Lần sau biết đi như thế nào rồi, ta sẽ tự đi.”
“Dì à, dì không cần phải phiền lòng đâu, trước giờ con chưa từng đi du lịch, bây giờ đi thử cũng rất tốt.”
“A, con chưa từng đi du lịch bao giờ sao. Có phải nh thường công việc bận rộn không ? Mặc dù công việc quan trọng, nhưng nghỉ ngơi cũng rất quan trọng” Cố Chân Chân thật sự lo lăng Tô Thính Ngôn ở phía sau nói: “Mẹ à, mẹ không cân phải đau lòng cho anh ấy đâu.Đúng là anh ây không đi du lịch nhưng anh ây cũng không bận rộn công việc.”
Không đi du lịch, nhưng có tiền đến Paris bằng máy bay riêng vào ban đêm đề cho bồ câu ăn, buỏi chiều lại trở về bằng máy bay..
Có Chân Chân “Sao con lại nói A Nhứ?A Nhứ đi cùng chúng ta cũng không dễ dàng .”
Tô Thính Ngôn không còn gì đề nói.
“Được rồi, đi thôi, chúng ta sắp lên máy bay-rồi.”
Tô Thính Ngôn nhìn Lâm Nhứ “Loại này đi lại rất vất vả, anh phải biết chứ.”
“Thật sao?Anh thật sự không biết “
“ Vậy tại sao anh lại ở đây?”
“Anh không muốn để cho dì thất Tong.”
Tô Thính Ngôn thở dài, thật sự là tự làm bậy.
Khi lên máy bay, nơi này rất nhỏ, vóc dáng của Lâm Nhứ quá cao, rất khó đề ngồi thoả mái.
Tô Thính Ngôn nhìn mà đau lòng thấy cho anh.
Cũng may, nó tương đối gần.
Chuyến bay kéo dài ba giờ đồng hồ đã đến một thành phó đảo ở phía nam.