Chương 307:
Nhà ở quá lớn, hiện tại đang nhờ người giúp việc mỗi ngày tới dọn dẹp.
Nhưng là thực sự có chút phiền phức, không bằng trực tiếp tìm người giúp việc ở thường xuyên luôn.
Cố Chân Chân ở bên trong nói ra: “Đã sớm nói không cần, hiện tại thân thê mẹ còn khỏe, còn có thể.”
Tô Thính Ngôn nói: “Mẹ, nhỏ thì không tính, nhưng nơi này lớn như vậy.”
”Cho nên nói con làm gì phải mua nhà lớn như vậy.”
Trước kia mẹ ở đêu rộng như vậy, con mua cho mẹ nhà nhỏ, lại nhìn Lại Mỹ Lâm ở nơi lớn như vậy, con mới không.”
“Cái con bé này.” Cố Chân Chân cười lắc lắc đâu, nhìn Lâm Nhứ.
” Ham thắng thua như vậy, giờ làm sao bây giờ.”
Lâm Nhứ lại nhìn chằm chằm cô.
“Con cảm thấy khá tốt.”
Cố Chân Chân nghe xong càng cười tươi hơn: ” Cũng chỉ có con thích được con bé này, chỉ có con chịu được nó.”
“Mẹ, saơ con cảm thấy, mẹ trở thành bà mẹ chồng ác độc rôi, anh ấy mới là con ruột của mẹ.”
“Làm giico Tô Thính Ngôn thở dài, nói: “Haizz, xem ra con bị thất sủng rồi, con bỏ nhà đi đây.”
” Con định đi đâu, mẹ chỉ là nói giỡn thôi mà.” Cố Chân Chân nói.
Tô Thính Ngôn quay đầu lại cười nói: “Con đi đến mấy công ty nhân công : hẹn gặp mấy người giúp việc.”
Lâm Nhứ đứng lên nói: “Em đi thay quần áo trước đi, anh đi cùng với em.”
Tô Thính Ngôn đi vào thay quần áo .
Cố Chân Chân nói: “Thật sự, đứa nhỏ này, bởi vì bác, bác vẫn luôn lo lắng nó không tìm được bạn trai, không kết hôn, nệu hai đứa có thể ở bên nhau, vậy là tốt rôi, nhưng mà tính tình của con bé, con H chiếu có nó nhiều hơn, đều do Dã si “Bác gái, không có, tính tình của cô ây khả tốt, thiêu phu nhân của nhà họ Lâm không cần những người động tí là khóc nhự thánh mâu, cô ây như vậy là tốt rồi, có thể tự bảo vệ mình, cũng có thể bảo vệ người khác, tự tin, thong dong, cái gì đêu không sợ, đều là bởi vì bắc dạy dỗ tốt.”
Có Chân Chân nghe xong, thật sự cảm thấy được an ủi.
” Con đúng là biết ăn nói quá.”
Lời này nếu để Chu Đỉnh nghe được, nhất định lại tưởng trợn trắng mắt.
Lâm tổng nhà bọn họ biết ăn nói?
Lâm tông nhà bọn họ không làm người khác tức chết đã là tốt rồi.
Tô Thính Ngôn mặc xong quần áo đi ra.
“Đi thôi.”
Lâm Nhứ đi theo đứng lên.