Chương 218:
Tô Thính Ngôn nói: “Anh là…”
“Tôi nghe nói cô là người đã chăm sóc ông nội của tôi, cho nên tôi cố ý tới đây để cảm ơn cô, tôi là Lâm Hàn, là anh họ của Lâm Nhứ.”
Tô Thính Ngôn nghĩ thầm.
Quả nhiên là chủ động tìm tới.
Tô Thính Ngôn cười: “Không biết anh nghe được tin tức này từ đâu, lại biết được người đó chính là tôi.
“Chuyện này đã được người nhà họ Lâm nói ra từ lâu, tôi cũng chưa có cơ hội gặp mặt trực tiếp được, hôm nay được gặp cô, nhất định không thể bỏ lỡ cơ hội này.”
Dáng vẻ Lâm Hàn so với Lâm Nhứ giống nhau một chút.
Mặc dù cô không có ý thiên vị gì, nhưng thành thật mà nói, những người này lớn lên cũng không tệ, tuy nhiên, vẫn thua kém hơn rất nhiều so với Lâm Nhứ.
Tên Lâm Nhứ đó chắc chắn là tập hợp và sở hữu tất cả những ưu điểm của người Lâm gia và mẹ An Mễ Hinh, có thể nói anh chính là con cưng của ông trời, có ưu điểm chính là nhặt hết mọi tài năng để kế thừa.
Mặc dù tính tình Lâm Hàn hơi lạnh nhạt, nhưng vẫn kém hơn rất nhiều.
Lâm Hàn đưa cho cô một cái thiệp mời.
*Ở chỗ này không tiện cho lắm, hy vọng tôi có cơ hội có thể mời cô Tô đến Lâm gia, tôi cũng có thể biểu đạt thành ý của mình tốt hơn.”
“Đây là điều bác sĩ phải làm, báo đáp gì đó thì không cần đâu.”
“Vậy thì không được, hơn nữa, đối với chuyện Văn Anh xảy ra tai nạn gần đây… Tin tức này, tôi tin Tô tiểu thư cũng đang rất buồn phiền, tôi nghe nói cô đang điều tra kẻ chủ mưu, về điều này, thật ra tôi cũng có vài điều muốn chia sẻ với Tô tiểu thư.”
Tô Thính Ngôn hơi ngẳng đầu lên, ánh mắt ngưng đọng lại.
“Anh quả nhiên biết rõ tôi đang điều tra việc này.”
“Đúng vậy, thủ đô rất rộng lớn, tuy nhiên, muốn biết Tô tiểu thư đang làm gì đấy, vẫn rất dễ dàng. Tôi tới đây là để biểu hiện tốt trước mặt Tô tiểu thư. Tôi chỉ hy vọng Tô tiểu thư hiểu rõ được một điều, tôi không phải là kẻ thù của cô, mà chính là đồng minh.”
Đôi mắt Tô Thính Ngôn lơ đãng, trong lòng cô lại cảm thấy, loại đàn ông như thế này, khiến cho người khác không nắm bắt được suy nghĩ trong lòng anh ta .
So sánh với Lâm Nhứ quả thật tốt hơn nhiều….
Dù sao thì người ta cũng đang trông cậy vào cô, nhìn qua cũng không âm dương quái khí như vậy…
Tô Thính Ngôn cười, cô nhận lây thiệp mời: “Được rôi, nêu có thời gian tôi nhất định sẽ đi.”
Cố Giao ở đẳng sau nghe thấy Lâm Hàn mời Tô Thính Ngôn đi Lâm gia, trong lòng chọt nghĩ ra điều gì đó.
Vốn dĩ trong lòng đang cảm thấy khó chịu, lúc này bỗng nhiên cảm thấy néu cô ấy đi thì cũng tốt…
Phải đi thì mới có cơ hội khiến cho cô ấy đẹp mặt.
Lý Quốc Cường tìm thấy Tô Thính Ngôn ở phía sau.
“Sao rồi?”
“Lâm Khuynh không biểu hiện gì, Lâm Hàn tỏ vẻ chiếu cố tôi, còn mời tôi tới Lâm gia.”
“Cô muốn đi sao?” Lý Quốc Cường đột nhiên cảm thấy sự việc có chút nguy hiểm, dù sao thì ở Lâm gia có người muốn lấy mạng của cô.
“Đã mời thì phải đi, không vào hang hồ thì làm sao bắt hỗ con được, dù sao thì cũng không phải hôm nay.”
“Vậy được rồi, trở về chuẩn bị tốt một chút.”