Chương 15: đắc tội nhân vật lớn
“Phòng bệnh VỊP? Tại sao?”
“Một số bác sĩ quốc tế nỏi tiếng đã được mời từ nước ngoài về đây, nên bệnh viện rất xem trọng ca mổ này.” Bác sĩ cười qua loa giải thích.
Tô Thính Ngôn cảm thấy có chút nghỉ ngờ.
Tô Khuynh Tình cảm thấy hết sức kinh ngạc: “Ai bảo các anh sắp xếp bác sĩ này vậy.”
Bác sĩ nhìn Tô Khuynh Tình nói, : “Đây là do ban lãnh đạo sắp xếp, tôi không thể nói được.”
Bỗng nhiên mặt Tô Khuynh Tình ngưng trọng lại, “Tôi đã xem qua bệnh của dì ấy, không thể nào phẫu thuật được, sao có thể sắp xếp như vậy được chứ.”
Tô Thính Ngôn đi ngang qua, cố ý đụng trúng Tô Khuynh Tình, “Tránh ra nào, tôi đang vội khuân vác đồ đây.”
“Chị….” Tô Khuynh Tình đau nhói khi bị đụng phải, nhìn Tô Thính Ngôn đang rời đi một cách tức giận.
Phòng VIP bệnh viện thật sự rất lớn.
Thế nên Tô Thính Ngôn có thể ở bên giường vào buổi tối, mà không cần phải ngồi trên mặt ghế lạnh buốt cả đêm.
Tô Thính Ngôn cẩn thận đắp chăn, giọng nói dịu dàng, “Mẹ ơi, có lẽ đến ông trời cũng không quen nhìn mẹ con ta bị người khác khinh thường.”
Tô Khuynh Tình lén lút nhìn vào bên trong, thấy phòng bệnh sang trọng, còn có các bác sĩ y tá nhiệt tình chăm sóc thì hết sức kinh ngạc.
Lại Mỹ Lâm hơi bất ngờ, đây chính là bệnh viện tư nhân xa xỉ nhất Kyoto, khu VỊP có giá hàng chục nghìn đô một đêm.
Tô Thịnh Quốc ở một bên thấy, thản nhiên nói, “Khuynh Tình, tìm Lâm Cảnh Trăn nói một tiếng,để người ta sắp xếp cho mẹ con phòng VỊP.”
Lại Mỹ Lâm ở một bên nghe xong lúc này mới cảm thấy hài lòng đôi chút.
“Anh ta chỉ cần đối xử tốt với mình là được rồi, không cần đến mức sắp xếp luôn cho Tô Thính Ngôn đâu, cũng không nghĩ mà xem, buổi tối cô cũng còn cần người ngủ cùng ấy, Khuynh Tình, anh ta mà chịu để tôi ngủ cùng 1 giường với cô sao.”
Lúc trước Tô Khuynh Tình không dám hỏi như vậy, còn bây giờ vội vàng đi qua hỏi tại sao Lâm Cảnh Trăn lại sắp xếp như vậy.
Lâm Cảnh Trăn kinh ngạc nói, “Anh đâu có sắp xếp như vậy đâu… Bệnh viện này có tất cả 10 phòng VỊP, ngày thường chỉ để trống, không cho thuê, được rồi, để anh đi hỏi một chút xem Sao.”
Tô Khuynh Tình vội vàng đi theo.
Trong lòng có chút bất an, nói: “Thôi không sao, mẹ của em cũng không phải bị bệnh nặng gì, ba chỉ không muốn mẹ tức giận, dì Cố bị bệnh nặng hơn nên ở đó cũng phải thôi.”
“Không sao đâu.” Lâm Cảnh Trăn không muốn Tô Khuynh Tình bị phân biệt đối xử.
“Nhưng không có nghĩa nó không được cho thuê.”
“Không cho người ngoài thuê, nếu anh đi thì họ sẽ cho chút mặt mũi thôi.” Lâm Cảnh Trăn nói.
Mặt Tô Khuynh Tình mang vẻ tự hào, “Vậy sao, hay rồi… Cảnh Trăn, có anh thật may quá đi.”
Song bên trong viện trưởng đang nghe điện thoại.
“Vâng, vâng, thưa cậu, cậu yên tâm chuyện này tôi đã sắp xếp xong rồi.”
Viện trưởng buông điện thoại ra, lau mồ hôi.
Họ không biết từ khi nào, mà bệnh viện này lại xuất hiện một nhân vật lớn như vậy, Vừa nãy Chủ Đỉnh cấp dưới của Lâm Nhứ tự mình gọi đến, bọn họ mới biết được mình xém gây ra chuyện lớn.
Lúc này, Lâm Cảnh Trăn đi tới, viện trưởng cười nói, “Cậu chủ Lâm…, không may rồi, có người mới nói với tôi, phòng VỊP bệnh viện mà cậu muốn đã kín hết rồi, hiện tại không còn phòng trống.”
“Kín?”
Tô Khuynh Tình ở phía sau mang vẻ mặt thất vọng.
Lâm Cảnh Trăn không thể tin, nói: “Không phải là không cho thuê à?”
“Việc này thì tôi cũng không biết nữa, nói chung là kín rồi.”
“Vậy tại sao Cố Chân Chân lại có một phòng riêng.” Lâm Cảnh Trăn đã lỡ mạnh miệng nói vậy, mà giò lại nói không có, làm anh ta tức giận đến nỗi khuôn mặt đỏ cả lên.
“Cậu Lâm về chuyện này, đây là chỉ nhánh bệnh viện thuộc về Lâm Vũ, nếu cậu muốn biết thì đến hỏi đi, dù sao tôi chỉ có thể nói là kín rồi.”
Nói xong trực tiếp từ chối nói tiếp, “Tôi còn có ca phẫu thuật, nên đi trước đây.”
Nói xong liền rồi khỏi phòng.
“Ông…”
Tô Khuynh Tình ở phía sau vội vàng níu Lâm Cảnh Trăn.
Nhưng việc Tô Thính Ngôn ở phòng VỊP, còn bọn họ chỉ có thể ở phòng thường, trong lòng tuy không thoải mái, cũng không dám nói ra.
Viện trưởng lắc đầu đi nhanh hơn.
Người đằng sau không hiểu hỏi, “Viện trưởng… Còn phòng mà, tại sao lại nói như vậy…”
h “Xuyt, trợ lí Chu đã cô ý dặn dò, bọn họ dám đắc tội Lâm Nhứ…
Bị vậy cũng đáng đời thôi.”