Chương 386:
Tô Thính Ngôn cười lạnh: “Lâm Nhứ xảy ra chuyện, các người lại không có một người nào thật sự quan tâm anh ây, tới bây giờ còn đang tranh cãi, rốt cuộc an tâm cái gì, chờ Lâm Nhứ tỉnh, các người có chuẩn bị tốt xem giải thích như thế nào với anh ấy không?”
Lâm Khuynh cười: “Cô Tô, tôi tin tưởng cô là một người thông minh, hôm nay, Lâm Nhứ: cửu tử nhất sinh, lúc này thật sự rất khó, hai người yêu chương 287: Lòng người đương cũng chưa được bao lâu, chưa chắc cô đã vô cùng tin tưởng cậu ta, bao gồm cậu ta, đột nhiên lựa chọn ở bên cô, thật ra cũng chưa chắc đã không có tâm tư riêng, mọi người đều hiểu được, thân phận cô đặc thù, cậu ta đã biết ngay từ đầu.”
Tô Thính Ngôn nhíu mày nhìn Lâm Khuynh: “Lâm Nhứ còn đang ở đây, anh đã không chờ nôi mà bất đầu mượn sức tôi ư?”
Vẻ mặt Lâm Khuynh bình tĩnh thản nhiên, đôi tay đặt trên đầu gối, gác chân lên, trong mắt có tia tỉnh kê, đã vô cùng rõ ràng.
“Lần này Lâm Nhứ có thể thoát hiểm hay không, trong lòng chính cô cũng rõ ràng, tôi biệt nói như vậy thật không phúc hậu, nhưng mà.. Khả năng sông sót của cậu ta thật sự rất nhỏ, đặc biệt… cô cũng thấy rồi, nhà họ Lâm cũng không phải chỉ có tôi vn chờ xem cậu ta xảy ra chuyện âu.
Tô Thính Ngôn căn răng, đột nhiên đứng dậy, sắc mặt rất kém, đôi mắt xám lạnh càng thêm lạnh lễo.
“Tôi sẽ không từ bỏ Lâm Nhứ, anh ấy cũng sẽ không chết.”
Lâm Khuynh lại rất đắc ý: “Tôi cũng rất bội phục phần tình nghĩa này của cô đối với Lâm Nhứ, nhưng mà, chúng ta làm người dù sao cũng nên thực tế một chút, nói một câu không, dễ nghe, tôi cũng đang nói chuyện rất khách khí với cô, nêu không khách khí mà nói, cậu ta chắc chắn phải chết không thể nghỉ ngờ, cô vẫn nên Suy xét rõ ràng, không cân chờ đến sau này mới hôi hận không kịp.”
“Tôi đánh cuộc rằng anh ấy sẽ không chết.”
Lâm Khuynh hừ nhẹ, đôi mắt khiêu khích: “Sẽ không có ai giúp cậu ta đâu, tin tôi đi.”
Có lẽ đi.
Nhưng mà Tô Thính Ngôn không tin, Lâm Nhứ sẽ kết thúc ở đây.
Phía sau, An Mễ Hinh thật sự có hơi sốt ruột, năm chặt nắm tay, ở phía sau chờ, không ngừng câu nguyện.
Có thể thấy, tất cả người của Lâm Vũ, cũng đều âm u đầy tử khí.
Trong đó, đại khái không ít người đều cảm thấy rằng hy vọng xa vời đi.
Tuy nhiên, vào đêm đó, người trong bệnh viện vội vã đi ra.
“Máu lập tức sẽ đến, bây giờ có thể chuẩn bị giải phẫu.”
Tô Thính Ngôn đứng lên.
Cô nhìn về phía Lâm Khuynh.
Lâm Khuynh đương nhiên giật mình.
Thật không nghĩ tới, chuyện này còn có cơ hội lay chuyên, đám người đang ngôi vẫn còn chưa quyệt định có dùng máy bay riêng của nhà họ Lâm đề người đi vào hay không, mà bên kia, máu đã đến noi rồi.
Tô Thính Ngôn đi vào bên trong.
Lâm Khuynh chặn đường lại.
“Máu này có an toàn không?”